Chương 1952

Ngô Bình: “Tôi có doạ họ đâu, mà là cảnh cáo”.

Vạn Lộ Khả: “Tóm lại là cảm ơn anh”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, chúng ta là đối tác mà”.

“Có chuyện này tôi muốn hỏi anh”, nói rồi, Vạn Lộ Khả lại lấy một cái hộp gỗ trong két ra, bên trong có một khối ngọc hình người cao 20 phân, trông giống như thật.

Anh hỏi: “Gì đây?”

Vạn Lộ Khả: “Đồ ông tôi để lại, trước khi xảy ra chuyện, ông bảo với bà là nếu ông chết thì chôn khối ngọc này ở vùng quê, ông còn dặn bà không được chạm vào nó. Anh là người tu hành, có biết nó là gì không?”

Ngô Bình nhìn tượng ngọc thì thấy bên trong có phong ấn một luồng sức mạnh rất lớn như tà ma, nhưng không hoàn toàn là thế.

Ngô Bình nói: “Ông cô dặn không được động vào thứ này là có lý do, nó có rất nhiều tà khí”.

Vạn Lộ Khả: “Rốt cuộc là thứ gì vậy? Bà tôi từng bảo trước kia ông chỉ là một công nhân bình thường thôi. Sau khi có được bức tượng này thì mới phất lên nhanh chóng, nhưng lên nhanh thì xuống cũng nhanh”.

Ngô Bình trầm mặc rồi nói: “Trong pho tượng có một linh hồn, nó rất kỳ lạ, có thể sống nhờ trong cơ thể người, cộng sinh với linh hồn chính, vì thế nó có tên là tượng Cộng Sinh Hồn”.

Vạn Lộ Khả: “Dù tôi không rõ lắm, nhưng đại khái cũng biết nó là gì rồi”.

Sau đó, cô ấy hỏi Ngô Bình: “Anh có thể xử lý nó giúp tôi được không? Hoặc anh dùng nó vào việc gì được thì tôi tặng anh”.

Ngô Bình mỉm cười: “Tặng tôi à?”

Vạn Lộ Khả: “Tôi không muốn bị ảnh hưởng giống ông tôi đâu”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được, để tôi cầm cho”.

Anh cất chiếc hộp gỗ và cái laptop đi: “Tôi đi đây, có gì thì gọi cho tôi”.

Công ty cách vịnh Bạch Long không xa, nên loáng cái là Ngô Bình về đến biệt thự ngay.

Đường Tử Di đang ngủ, anh không làm phiền mà tự tập cách hít thở.

“Theo ghi chép trong phiến ngọc, một tháng sau khi đả thông linh khiếu thứ sáu, bệnh Đại Thoái có lẽ sẽ bắt đầu, bệnh này rất nguy hiểm nên mình phải chuẩn bị trước”.

Nghĩ vậy, Ngô Bình lấy Ngũ Hành Linh Châu ra rồi nói: “Uống cái này vào sẽ tăng thể chất”.

Ngũ Hành Linh Châu là vật báu của đất trời, đến Đại Đế của Tiên Quốc cũng phải cất kỹ. Cả thời Tiên Quốc chỉ phát hiện đúng hai viên Ngũ Hành Linh Châu, đủ thấy nó hiếm đến mức nào.

Ngô Bình đổ nước đến nửa bình ngọc, sau đó bỏ Ngũ Hành Linh Châu vào, tiếp theo nhỏ vào đó một giọt máu của anh.

Ngũ Hành Linh Châu rất cứng, muốn hoà tan thì cần tới máu.

Khi nhỏ máu vào nước, Ngũ Hành Linh Châu đã nổi bọt khí rồi nhanh chóng tan ra. Chỉ vài phút, nước trong bình đã chuyển thành ngũ sắc, đó chính là thần dịch Ngũ Hành trong truyền thuyết.

“Ngon rồi!”, Ngô Bình sáng mắt lên rồi nhỏ từng giọt xuống lưỡi.

Một luồng thần lực Tiên Thiên Ngũ Hành điên cuồng chảy vào người anh, Ngô Bình kêu lên, kinh mạch toàn thân như bùng nổ, làn da cũng xuất hiện năng lượng ngũ sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play