Chương 1943
Trường mẫu giáo cách nhà không xa, bên trong sân trường có tiếng người đang quát mắng. Ngô Bình vừa nhìn thì đã thấy Lạc Nhi và một cậu bé khác đang đứng trong sân. Bên cạnh hai đứa trẻ còn có mấy giáo viên.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang chỉ vào mặt Lạc Nhi mà quát tháo. Sau đó hắn ta còn lấy tay ấn vào giữa trán cậu bé.
Lạc Nhi cúi thấp đầu, vẻ mặt vô cùng sợ hãi đến nỗi không dám nhúc nhích.
Mấy cô giáo kia lúc này chẳng hề can thiệp mà chỉ đứng bên cạnh cười hùa rồi luôn miệng xin lỗi người đàn ông kia.
“Ông chủ Phùng, xin lỗi, thực sự xin lỗi. Sau này chúng tôi chắc chắn sẽ chú ý để chuyện như vậy không xảy ra nữa”, một cô giáo trẻ nói. Cô gái này có vẻ là hiệu trưởng trường mẫu giáo.
Người đàn ông kia càng quát tháo càng giận dữ hơn nên lấy chân đạp cho Lạc Nhi ngã lăn ra đất. Lạc Nhi chỉ là đứa bé mấy tuổi nên đã bị doạ cho sợ đến ngây cả người. Sau đó có lẽ vì đau nên cậu bé oà khóc nức nở.
Ngô Bình ở cách đó xa nên không kịp chạy tới ngăn gã đàn ông. Thấy hành động của hắn, máu nóng của anh lập tức lên não rất nhanh, anh lập tức chạy đến chỗ Lạc Nhi.
Gương mặt nhỏ bé của Lạc Nhi trắng bệch ra, bàn tay nhỏ ôm lấy bụng trông có vẻ vô cùng đau đớn.
Ngô Bình lập tức xoa bụng cho cậu bé. Anh đưa chân khí vào người cậu bé nên Lạc Nhi trong chớp mắt đã không thấy đau nữa.
Nhìn thấy Ngô Bình, Lạc Nhi khóc oà lên rồi ôm chặt lấy anh: “Bố nuôi”.
Ngô Bình xoa đầu cậu bé rồi nói: “Đừng sợ, có bố đây rồi”.
Hạ Lam tức đến run người. Cô ấy lao tới ôm lấy Lạc Nhi rồi vội vã hỏi: “Lạc Nhi, con còn đau không?”
Gã đàn ông vừa đá cậu bé lạnh lùng nói: “Hoá ra thứ tạp chủng này là con các người? Các người dạy con kiểu gì vậy? Dạy nó đánh người à?”
Hạ Lam giận dữ đáp: “Sao anh có thể đánh trẻ con cơ chứ! Anh có còn là người không?”
Gã đàn ông cười lạnh: “Nó đánh con tôi nên tôi đánh nó đấy thì sao! Mẹ kiếp, có tin chỉ một câu của tôi cũng đủ cho cả nhà các người đi đời không?”
Gã đàn ông này vô cùng tàn bạo, ánh mắt lộ vẻ hung ác.
Sau đó hắn ta gầm lên với hiệu trưởng: “Lập tức đuổi học thứ tạp chủng này cho tôi! Nếu không thì trường này không cần mở cửa nữa!”
Ngô Bình giao Lạc Nhi cho Hạ Lam. Anh đứng dậy, mắt nhìn gã đàn ông rồi nói: “Anh đá con trai tôi một cái, vậy để tôi đá lại anh một cái”.
Gã đàn ông cười lạnh: “Đá tao? Mày thử xem…”
Ngô Bình giơ chân đạp một cái khiến gã đàn ông bay xa mười mấy mét, sau đó lộn nhào mấy vòng rồi rơi tõm xuống hồ nước gần đó.
Hiệu trưởng đơ người, nói với Ngô Bình: “Anh vừa gây hoạ rồi. Đó là ông chủ Phùng, là ông hai nhà họ Phùng đó!”
Ngô Bình giơ tay tát luôn hiệu trưởng ngã xuống đất, lạnh lùng nói: “Thân là giáo viên mà lại để mặc tên rác rưởi này doạ dẫm, thậm chí động tay chân với trẻ con. Các người cũng xứng làm giáo viên sao?”
Hiệu trưởng đau đến nỗi kêu khóc ầm ĩ, các giáo viên khác sợ hãi lùi ra xa.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Bảo ông chủ tài trợ cho trường mẫu giáo của các người đến biệt thự số một vịnh Bạch Long gặp tôi!”