Chương 1918

Sau khi giúp ba người giành chiến thắng, trận đấu của Ngô Bình cũng sắp bắt đầu. Thậm chí thực lực của đối phương không bằng Cảnh Sa Thông, dĩ nhiên anh dễ dàng giành chiến thắng.

Trận đấu loại kết thúc, trong nhóm vẫn còn lại hai mươi tám người. Trong hai mươi tám người này, mỗi người phải khiêu chiến với năm người khác, nếu có thể thắng ba trong năm trận đấu thì có thể bước vào lượt trận tiếp theo.

Khiêu chiến vẫn chưa bắt đầu, hai mươi tám người đứng vào cùng một chỗ. Lúc này một người đàn ông tóc dài mặc đồ xanh dùng đôi mắt xanh biếc liếc nhìn mọi người, thờ ơ nói: “Các vị, nếu không muốn bị tôi khiêu chiến rồi mất mạng trên sàn đấu thì mỗi người nộp một trăm tiền bùa ra đây”.

Sắc mặt mọi người đều rất khó coi nhưng không ai dám nói gì, ngược lại có một người bước ra cười nói: “Tôi nói này, cậu Giả là cao thủ đỉnh cấp của Quỷ Sát Tông, thực lực có thể đứng trong top mười bảng xếp hạng Nhân Tiên. Mọi người không muốn chết thì ngoan ngoãn đưa tiền đi”.

Lúc này lại có một người đàn ông mặc đồ trắng cười nói: “Nếu anh Giả đã nói thì Ma Tiếu Sinh tôi cũng không thể ngồi yên, mỗi người một trăm tiền bùa, không nộp thì chết”.

Sau đó một người bước ra từ đằng sau hắn, rồi lần lượt đi về phía các tu sĩ còn lại. Các tu sĩ chỉ tức giận chứ không dám nói gì, lặng lẽ lấy một trăm tiền bùa ra đưa cho người kia.

Không lâu sau người này đi đến trước mặt Ngô Bình nói: “Nhanh lên, đừng kì kèo nữa”.

Ngô Bình hỏi: “Nộp một trăm tiền bùa này có thể bảo vệ mạng sống?”

Người này nói: “Dĩ nhiên, nếu không đưa tiền ra thì cậu Ma sẽ là người đầu tiên khiêu chiến anh, sau đó sẽ đánh anh nửa sống nửa chết trên sàn đấu”.

Ngô Bình gật đầu: “Đây là một cách kiếm tiền hay đấy, anh hãy nói với cậu Ma đó, bảo anh ta ngoan ngoãn giao cho tôi một nghìn tiền bùa, nếu không tôi sẽ là người đầu tiên khiêu chiến với anh ta, sau đó đánh anh ta bán sống bán chết”.

Mọi người đều sửng sốt, gì cơ? Ngô Bình lại dám nói chuyện với Ma Tiếu Sinh như thế, anh không biết nhà họ Ma rất có địa vị và thực lực ở Địa Tiên Giới sao?

Sắc mặt Ma Tiếu Sinh trở nên lạnh lùng, hắn nhìn Ngô Bình rồi cười nhạo: “Này ranh con, mày đang tự đâm đầu vào chỗ chết đấy”.

Ngô Bình khinh thường nói: “Ai tự đâm đầu vào chỗ chết sẽ biết ngay ấy mà”.

Cậu Giả liếc Ngô Bình: “Này, trước đó anh thể hiện khá tốt, một chiêu đã đánh bại đối phương, nhưng chút bản lĩnh đó của anh chẳng là gì với bọn tôi cả. Nếu anh thông minh thì ngoan ngoãn đưa tiền đây”.

Ngô Bình nói: “Còn anh nữa, đưa một nghìn tiền bùa đây, tôi sẽ không chọn anh”.

Sắc mặt cậu Giả này cũng khó coi: “Nếu anh đã cố chấp thì tôi sẽ thành toàn cho anh”.

Những người còn lại ngoan ngoãn đưa tiền, chỉ có Ngô Bình không đưa, ánh mắt cậu Giả và cậu Ma nhìn anh ngày càng lạnh lùng.

Không lâu sau, đệ tử Thục Sơn cao giọng nói: “Khiêu chiến bắt đầu”, anh ta bắt đầu đọc số, đọc đến ai thì người đó đứng lên chọn năm người để khiêu chiến.

Người đầu tiên lên sàn đấu là một người khá biết nịnh hót, hắn vừa bước lên sàn đã chỉ vào Ngô Bình nói: “Anh dám vô lễ với cậu Ma và cậu Giả, bây giờ tôi dạy dỗ anh thay hai người đó”.

Ngô Bình cũng cạn lời, nịnh hót đến mức này đúng là bán mạng.

Anh từ tốn bước lên sàn đấu nói: “Này, nịnh nọt cũng phải xem thực lực chứ, loại người như anh vẫn nên ít đi một chút thì tốt hơn”.

Đối phương tức giận: “Này, đi chết đi”.

Cả người đối phương áp sát mặt đất, lao về phía Ngô Bình như cá bơi trong nước, hai bên trái phải đều cầm một con dao găm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play