Chương 1911

Ông lão này chính là ông nội của Trần Hạc Niên – Trần Đạo Huyền, phong chủ của Vô Tương phong, một trong số ít cao thủ đã bước vào thời kỳ Động Tàng của Thục Sơn!

Trần Đạo Huyền nói: “Niên, cháu nói rõ hơn cho ông nghe xem”.

Trần Hạc Niên đáp: “Ông nội, người này tên Ngô Bình, đến từ một thế lực nhỏ của Đường Môn. Anh ấy đã kéo được sợi xích khoá giếng Rồng đến mười bốn thước, lọt vào top mười bảng Nhân Tiên kỳ trước. Sau đó, Ngô Bình đánh bại bốn đệ tử Thục Sơn, và giao đấu với Kiếm Khối đến chiêu thứ hai mươi ba. Mà có vẻ anh ấy còn đủ khả năng tiếp được chiêu thứ hai mươi tư nữa. Thành tích này đã vượt qua tất cả tu sĩ trong lịch sử bảng Nhân Tiên!”

Gương mặt của Trần Đạo Huyền không lộ vẻ vui buồn, im lặng vài giây mới nói: “Cháu tạm gác lại chuyện đang làm rồi theo sát người này. Sau đó tìm cơ hội hỏi cậu ấy có bằng lòng đến Vô Tương phong và trở thành đệ tử ưu tú của nơi này hay không”.

Trần Hạc Niên kinh ngạc, đệ tử ưu tú đấy! Nên biết rằng đã hơn trăm năm nay, Vô Tương phong chưa từng sản sinh đệ tử ưu tú, ngay cả anh ta còn chưa đủ tư cách trở thành đệ tử ưu tú!

“Vâng, cháu sẽ làm ngay!

“Chờ đã. Cháu hãy nói với Ngô Bình, nếu cậu ấy gia nhập Vô Tương phong, ông sẽ truyền Vô Tương Kiếm cho cậu ấy. Cháu còn phải nói với cậu ấy rằng Kinh Hồng tiên tử của Tứ mỹ Thục Sơn đang ở Vô Tương phong chúng ta”.

Trần Hạc Niên ngẩn ra, ông nội muốn dùng mỹ nhân kế ư? Anh ta không khỏi hâm mộ Ngô Bình: “Ông à, bảy nhà kia chắc cũng nhận được tin rồi, không biết họ sẽ phản ứng thế nào”.

Trần Đạo Huyền bảo: “Vô Tương phong chúng ta từng đứng đầu năm đỉnh, nhưng mấy năm nay nhân tài ít ỏi, người tài đều bị Thanh Vân phong cướp mất, năm sau lại chẳng bằng năm trước. Ngô Bình có thể trở thành niềm hy vọng, giúp Vô Tương phong chúng ta nổi lên trở lại. Vậy nên bằng mọi giá, chúng ta phải thuyết phục được Ngô Bình gia nhập Vô Tương phong!”

Ngô Bình vẫn chưa biết mình đã trở thành một miếng bánh thơm ngon. Anh chưa đến quảng trường ngay mà đang nhìn trái ngó phải, kiếm tìm sư phụ Đông Phật tiên sinh.

“Ngô Bình, con hãy đến lương đình cách năm trăm bước về phía trái, sư phụ đang chờ con ở đó”.

Ngô Bình gật đầu, đoạn nói với Chu Liên Kiệt: “Anh Chu, tôi đến đằng kia nghỉ ngơi một lát”.

Chu Liên Kiệt cười đáp: “Ừ, anh cứ đi đi, tôi ở đây chờ anh”.

Ngô Bình và Đường Băng Vân nhanh chóng đi đến lương đình. Ba mặt của lương đình này có hòn non bộ. Lúc Ngô Bình đến nơi mới nhìn thấy Đông Phật tiên sinh đang đứng sau một hòn non bộ.

Anh mừng rỡ hô lên: “Sư phụ!”

Đông Phật tiên sinh mỉm cười: “Đệ tử, con đến Thục Sơn, sao không báo với sư phụ một tiếng?”

Ngô Bình đáp: “Con định thắng chắc bảng Nhân Tiên rồi mới đến gặp sư phụ”.

Đông Phật tiên sinh gật gù: “Ban nãy ta đã xem phần kiểm tra của con rồi. Không hổ là đệ tử của ta, tư chất rất phi thường”.

Đường Băng Vân cất lời: “Chào tiền bối Kiều!”

Đông Phật tiên sinh khẽ gật đầu.

Ngô Bình hỏi: “Bây giờ sư phụ cũng đang là trưởng lão của Thục Sơn ạ?”

Đông Phật tiên sinh đáp: “Hồng Lăng đã bái sư ở Hạo Thiên kiếm phủ, được phủ chủ nhận làm đệ tử cuối cùng. Ta cũng được thơm lây, trở thành trưởng lão nội môn của Thục Sơn, có cơ hội tu luyện tuyệt học trong kiếm phủ. Mà Hồng Lăng cũng đã gửi riêng cho ta rất nhiều tài nguyên tu hành, giúp tu vi của ta tăng vượt bậc”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Sư phụ, Hạo Thiên kiếm phủ có địa vị như thế nào ở Thục Sơn ạ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play