Sau khi đến quán, Ngô Bình thấy họ nằm trên cáng, ai cũng gầy yếu, mặt mày nhăn nhó, trông rất yếu ớt.

Sau khi trúng ám thủ của Ngô Bình, mấy ngày qua họ sống không bằng chết, chỉ muốn chết đi cho rồi.

Thấy Ngô Bình, họ đều tỏ vẻ sợ hãi.

Ngô Bình bước tới rồi vỗ vào người họ, hai người đó lập tức thở phào một hơi thì cơ thể không còn căng cứng nữa.

Họ cùng ngồi dậy rồi hoảng sợ nhìn Ngô Bình như thấy ma quỷ.

Họ đã biết chính Ngô Bình đã khiến mình thành ra như vậy.

Advertisement

Khuất Hành Nghĩa thầm sợ hãi nói: “Lũ khốn này, quỳ xuống!”

Hai tên đó không dám nhiều lời mà quỳ xuống ngay.

Ngô Bình gọi Mễ Kiến ra: “Anh Mễ, để họ quỳ tới 12 giờ trưa nhé, nếu ai mà đứng dậy thì anh cứ gọi em”.

Mễ Kiến đành cười khổ gật đầu, dù anh ta không rõ Ngô Bình đã làm gì, nhưng là ý tốt nên anh ta nhận.

Khuất Hành Nghĩa vội chắp tay với Ngô Bình: “Chúng ta hoá giải ân oán nhé!”

Ngô Bình hỡ hững nói: “Anh trông chừng đám này cho cẩn thận, nếu có lần sau, họ không may mắn như vậy nữa đâu”.
Xử lý xong chuyện của Mễ Kiến, Ngô Bình về nhà rồi cười nói: “Mẹ, hay hôm nay mình đến Vân Kinh trước đi? Nhà mình ở đó một hồm rồi mai đi tham gia tiệc mừng thọ của ông nội sau”.

Trương Lệ gật đầu nói: “Thế cũng được!”

Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Ngô, em cũng phải về tỉnh một chuyến, em sẽ dẫn Hồng Lăng theo rồi đưa cô ấy đi chơi”.

Ngô Bình nhìn sang Hồng Lăng thì thấy cô ấy gật đầu đồng ý.

“Quyết vậy nhé, mọi người thu dọn đồ đi rồi lát đi luôn”.

Nhà Ngô Bình đi trước, Cương Tử lái xe đến Vân Kinh, còn Hoàng Tử Cường ở lại trông nhà.

Khi họ đến nơi thì đã 11 giờ trưa, chiếc xe đi thẳng tới căn biệt thự số một ở Thái Khang.

Lâm Băng Tiên và Lâm Mỹ Kiều nghe thấy tiếng xe thì đi ra ngoài xem, thấy Ngô Bình về, họ vui mừng ra đón.

Ngô Mi xuống xe rồi ngạc nhiên nói: “Oa, nhà đẹp quá, anh ơi, đây cũng là nhà mình ạ?”

Ngô Bình cười đáp: “Ừ, em thích không?”

Ngô Mi ra sức gật đầu: “Em thích lắm luôn”.

Trương Lệ và Lâm Mỹ Kiều cũng từng gặp nhau nên vội vàng chào hỏi rồi cùng đi vào nhà.

Ngô Bình ngồi trên xe gửi tin nhắn cho Đường Tử Di, báo cho cô ấy biết mình đang ở Vân Kinh.

Đường Tử Di nhanh chóng nhắn lại nói sẽ qua ngay.

Nửa tiếng sau, Đường Tử Di đã tự lái một chiếc xe con màu đỏ rất đẹp tới.

Hôm nay, Đường Tử Di mặc một bộ sườn xám màu hồng, tóc búi cao, từng đường cong cơ thể lộ ra rất đẹp.

Thấy có một cô gái xinh đẹp như vậy đến nhà, Lâm Băng Tiên lặng lẽ lủi vào phòng rồi trang điểm, như thể không muốn bị lấp vế trước sắc đẹp của Đường Tử Di.

“Anh, em đã mua mảnh đất của nhà họ Lư rồi, khi nào mình bắt đầu đây?”, cô ấy hỏi.

Ngô Bình hỏi: “Thế à? Nhà họ Lư giờ sao rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play