Chương 1894
Ngô Bình nhìn người trung niên nọ, đúng là có phong thái của người có chức quyền. Anh đáp: “Không cần khách sáo với tôi. Tôi cũng muốn xem thử nhà họ Uông các ông có quyền lực như thế nào”.
Gương mặt của người trung niên rất lạnh lùng: “Có lẽ cậu vẫn chưa biết tôi là ai. Tôi là Uông Thuần Hiếu, phó 副市辅 thường vụ thành phố Hải Thành”.
Ngô Bình cười khẩy: “Thế thì đã sao? Quan chức như ông sẽ ngã ngựa sớm thôi”.
Uông Thuần Hiếu giận dữ: “Cậu ngạo mạn quá rồi đấy!”
Ngô Bình mặc kệ ông ta, đoạn ngoắc tay về phía Uông Hán Sinh: “Đến đây”.
Không ngờ Uông Hán Sinh lại rất nghe lời, chầm chậm đi đến trước mặt anh. Ngô Bình nhìn chăm chú vào đôi mắt Uông Hán Sinh, thực chất đang âm thầm khống chế đối phương: “Nói đi, năm xưa đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại hại ông ngoại tôi?”
Đôi mắt Uông Hán Sinh đã đờ đẫn: “Năm ấy, tôi đã bảo vài người họ hàng ăn cắp lô vật tư ấy, sau đó đổ tội cho Trương Thế Văn. Trương Thế Văn không có chỗ dựa, lại nhát gan, hay sợ, nên tôi đã chọn ông ta gánh hoạ thay”.
Trương Thế Văn cả giận: “Uông Hán Sinh, anh… không ngờ anh vừa trông coi lại vừa làm kẻ trộm, sau đó còn vu oan cho tôi. Anh thật quá đáng!”
Uông Thuần Hiếu cả kinh hỏi: “Cậu đã làm gì bố tôi?”
Ngô Bình nhìn sang ông ta. Tinh thần của ông ta lập tức bị anh khống chế. Ngô Bình nói: “Chắc hẳn ông đã tham ô không ít nhỉ, bây giờ quay về tự thú đi. Tiện thể khai cả chuyện năm xưa mà bố ông đã làm đi”.
“Vâng”, Uông Thuần Hiếu đáp.
Uông Kiều Lung hoảng hốt nhìn Ngô Bình như nhìn thấy quỷ!
Ngô Bình đá vào người thanh niên kia mấy cái, đối phương lập tức không đau nữa, nhưng toàn thân toát mồ hôi lạnh, không thể đứng dậy.
Anh bảo: “Oan có đầu, nợ có chủ. Tuy các người rất đáng ghét, nhưng tôi quyết định sẽ bỏ qua một lần, đưa con trai bà cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!”
Uông Kiều Lung cũng không màng đến bố và anh trai nữa, vội vã dìu con trai rời đi.
Hiện trường còn lại hai người, một nam, một nữ. Ngô Bình đã chú ý đến hai người họ từ nãy, họ đều ở cảnh giới luyện khí. Không cần đoàn cũng biết họ là cao thủ do nhà họ Uông mời đến. Một khi Ngô Bình có thái độ không tốt thì nhà họ Uông sẽ bảo họ ra tay.
Lúc này, hai người nọ đều run cầm cập, trán đẫm mồ hôi lạnh. Họ không dám hó hé lấy một câu từ nãy giờ.
Đến khi Ngô Bình đưa mắt nhìn sang, họ mới quỳ xuống đất: “Kính chào đại tông sư!”
Tất nhiên, họ không nhìn ra tu vi của Ngô Bình. Nhưng khí thế của Ngô Bình và quyền ý lộ ra khi anh khống chế bố con Uông Hán Sinh, họ đều cảm nhận được vô cùng rõ rệt! Đây chắc chắn là đại tông sư!
Ngô Bình nói: “Hiếm thấy hai người có thể kiên trì đến bây giờ. Chuyện này là thù oán cá nhân của tôi, không liên quan đến người ngoài. Hai người đi đi”.
Hai người nọ như được đại xá, xoay người đi ngay.
Hôm ấy nhà họ Uông trở về Hải Thành. Uông Thuần Hiếu tự thú. Ông ta tham ô một tỷ rưỡi, còn giúp thế lực gia đình kiếm được hơn năm tỷ một cách bất hợp pháp. Ngoài ra, ông ta còn cấu kết với nhân viên xã hội, từng đánh chết và đả thương một số người.
Tình huống của Uông Hán Sinh thì khá phức tạp. Vì đó là chuyện xảy ra mấy chục năm trước, cần tìm chứng cứ. Có điều con trai đã xảy ra chuyện, nhà họ Uông cũng xong đời, tất cả tài sản bị tịch thu, tựa như toà nhà sụp đổ trong tích tắc, không một ai trong toà nhà có thể may mắn thoát khỏi.