Chương 1888
Thần Công tầng thứ nhất này chủ yếu là luyện hình, luyện hình thành công rồi thì là luyện lực tầng thứ hai, trong đó liên quan đến các lực kỹ, sau khi tu luyện thì sức mạnh có thể lên đến vô tận, bốn lượng đẩy nghìn cân, trường lực vân vân.
Ngô Bình phải mất một tiếng đồng hồ mới luyện xong tầng thứ hai của Như Lai Thần Công, sau đó mất hai tiếng ở tầng thứ ba.
Như Lai Thần Công tầng thứ ba là bí thuật Phật Môn, ngôn ngữ khó có thể giải thích được các loại thần bí trong đó.
Luyện xong tầng thứ ba Như Lai Thần Công thì trời đã tối, Ngô Bình ngồi yên một chỗ suy ngẫm, sắp xếp lại Kim Cương Bất Hoại Thần Công một lần nữa.
Có ba tầng đầu tiên của Như Lai Thần Công làm nền, Kim Cương Bất Hoại Thần Công mới này không chỉ dễ tu luyện hơn mà uy lực cũng tăng lên gấp bội, trong đó có rất nhiều huyền bí và bí ẩn mà nguyên bản không hề có.
Lúc ăn sáng, có người gõ cửa nói: “Thiếu tôn, bên ngoài có một người tên là Uông Hán Sinh muốn gặp”.
Ngô Bình bình thản nói: “Tôi không có thời gian, bảo ông ta đợi ở ngoài đi”.
“Vâng”, người đó ra ngoài.
Trương Lệ nghe nói Uông Hán Sinh đến thì nói: “Tiểu Bình, con định làm thế nào?”
Ngô Bình: “Năm đó ông ta đối xử với ông ngoại thế nào, con sẽ trả lại gấp đôi”.
Ngô Bình hoàn toàn mặc kệ không để tâm đ ến Uông Hán Sinh, dùng xong bữa sáng, anh đưa bố mẹ và Ngô Mi rời khỏi khách sạn Đường Hoàng Đại.
Về đến nhà Trương Lệ nói lại chuyện của Uông Hán Sinh cho ông ngoại, nghe xong vẻ mặt ông ngoại trở nên phức tạp, một hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Ngô Bình nói: “Ông ngoại, cháu đã nói nhất định sẽ giúp ông trút giận”.
Ông ngoại thở dài rồi gật đầu. Năm đó bị Uông Hán Sinh đe dọa lợi dụng, ông cụ đã kiềm nén nhẫn nhịn cả đời, bây giờ cháu ngoại muốn trút giận cho mình, dĩ nhiên ông cụ không từ chối.
Sau đó Ngô Bình đi đến trụ sở Thiên Long để huấn luyện hai mươi long vệ. Mấy ngày nay long vệ đã hấp thụ hoàn toàn thuốc biến đổi gen, thể chất của họ được tăng lên rất nhanh.
Chỉ riêng sức chiến đấu, thực lực của mỗi long vệ đều không thua kém cao thủ của Thiên Sát – Long Cương. Hơn nữa họ tu luyện đoàn thể thuật và võ kỹ mà Ngô Bình dạy, trong tương lai không xa chắc chắn sẽ vượt qua Long Cương.
Anh đến bãi huấn luyện, hai mươi long vệ đang liều mạng luyện tập, rất chăm chỉ.
Ngô Bình rất hài lòng, quan sát vài phút mới nói: “Mọi người qua đây”.
Hai mươi long vệ lập tức dừng luyện tập đứng xếp thành một hàng như từng thanh giáo cắm trên mặt đất.
Ngô Bình chọn ra hai mươi bộ giáp sắt từ không gian Hắc Thiên, áo giáp sắt này là giáp sắc của Long Nha vệ. Năm đó Long Nha vệ ít nhất cũng đạt cấp Chân Nhân, thậm chí là cấp Chân Quân.
Anh nói: “Ở đây có hai mươi bộ áo giáp sắt, bắt đầu từ bây giờ đây chính là vũ trang của mọi người”.
Mắt các long vệ đều phát sáng, nhìn chằm chằm mấy bộ giáp sắt này.
“Mặc vào đi!”, anh nói.
Long vệ lần lượt lên nhận áo giáp sắt của mình, sau đó mặc vào rồi cầm một tấm khiên và một thanh kiếm dài, trên thanh kiếm dài có dấu ấn hình rồng.
Mấy bộ giáp sắt này đều là bảo bối cấp bậc pháp khí, có thể tự động điều chỉnh kích cỡ nên mọi người ai cũng mặc rất vừa vặn.