Chương 1880
Cả nhà họ cười cười nói nói, chiếc xe chạy tới khách sạn Đường Hoàng. Lúc này vừa đúng hai giờ chiều, trong sảnh lớn của buổi gặp mặt đã có bốn mươi năm mươi người đợi sẵn.
Trương Lệ vừa xuất hiện, hiện trường im lìm trong thoáng chốc, ba người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng, khí chất phi phàm bước ra nghênh đón.
Ba người phụ nữ này đều hơn năm mươi tuổi nhưng được chăm sóc kỹ càng nên nhìn cũng chỉ như mới bốn mươi thôi.
“Chị Lệ!”. Ba người này rất kích động, chỉ thoáng chốc đã vây quanh Trương Lệ.
Hai mắt Trương Lệ cũng đỏ ửng, bốn chị em ôm lấy nhau, vô cùng cảm khái.
Một người phụ nữ mỉm cười: “Chị Lệ, chị giữ gìn nhan sắc tốt thật đấy, nhìn thế nào cũng giống người mới qua ba mươi thôi, trẻ hơn bọn em bao nhiêu”.
Trương Lệ bật cười: “Đồ dưỡng da do con trai mua cho chị đấy, dùng tốt lắm”.
Phụ nữ luôn luôn ôm ấp ảo tưởng về dung mạo trẻ trung đi cùng năm tháng, ba người phụ nữ lập tức tràn trề hứng thú, đảo mắt nhìn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình mỉm cười: “Chào các dì, cháu là Ngô Bình”.
Ngô Mi cũng mỉm cười ngọt ngào: “Chào các dì ạ, cháu là Ngô Mi”.
Ngô Chấn Đông giới thiệu: “Tôi là Ngô Chấn Đông – chồng của Trương Lệ, Ngô Bình và Ngô Mi là con của chúng tôi”.
Ba người kia cười tủm tỉm đánh giá Ngô Bình, Ngô Bình tướng mạo khá ổn, da dẻ lại đẹp, khí chất cũng tốt, họ rất thích anh.
“Chị Lệ à, thằng bé này giống chị ghê, da đẹp quá. Ngô Bình, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”, một dì mặc sườn xám hỏi.
Ngô Bình thầm nghĩ, tới rồi đây, anh cười đáp: “Dì ạ, cháu hai mươi ba tuổi rồi”.
“Đã đi làm chưa?”, một dì khác mặc váy liền màu đỏ hỏi.
Ngô Bình đáp: “Vẫn chưa, cháu vừa học xong Tiến sĩ Y học”.
Dì váy liền mỉm cười: “Khá quá, hai mươi ba tuổi đã học Tiến sĩ, xem ra học lực rất đỉnh. À phải rồi, cháu học Tiến sĩ ở đâu?”
Trương Lệ mỉm cười trả lời thay Ngô Bình: “Chân Chân, Tiểu Bình học Tiến sĩ Y học và Tiến sĩ Dược học ở đại học Hoa Thanh, vừa tốt nghiệp chưa lâu, vẫn chưa chính thức làm việc”.
Ba người kia giật mình, Tiến sĩ của Đại học Hoa Thanh, lại còn là bằng kép, thế thì không đơn giản đâu.
Một dì mặc lễ phục màu hồng mỉm cười hỏi: “Ngô Bình, nhà dì ở Hải Thành có mở một bệnh viện, cháu hứng thú tới bên đó làm việc không?”
Ngô Bình đáp: “Cảm ơn dì, cháu đã tìm được bệnh viện để thực tập rồi ạ”.
Dì mặc lễ phục gật đầu: “Học y không dễ, mười mấy năm mới có thể bồi dưỡng được một nhân tài như thế này. Cháu về suy nghĩ kỹ đi, mặc dù bệnh viện nhà dì không bằng bệnh viện lớn nhưng phúc lợi không thua gì bệnh viện lớn”.
Trương Lệ mỉm cười: “Tiểu Bình, để mẹ giới thiệu với con, đây là dì Tôn Hiểu Hồng! Dì Tôn của con được gả vào nhà giàu có của Hải Thành, là người hạnh phúc nhất trong số bốn chị em đấy”.
Dì mặc lễ phục vội phất tay: “Chị Lệ, chị đừng trêu em nữa, bao năm nay em là người hiểu rõ nhất thế nào là đường vào hào môn sâu như biển”.
Ngô Bình vội chào: “Chào dì Tôn”.