Chương 1865

Ngô Bình đứng dậy đi ra cửa rồi lạnh giọng nói: “Đây là cửa ra vào duy nhất, có giỏi thì cứ xông vào”.

Dưới ánh đèn, có mười mấy bóng người lướt qua, còn dưới đất toàn là thi thể của tăng nhân chùa Kim Đỉnh đã tắt thở.

“Một mình cậu mà đòi chống lại anh hùng trong thiên hạ ư?”, người đó nói, sau đó có một bóng đen lắc lư tới gần.

Uỳnh!

Người đó còn chưa kịp thi triển tài năng thì đã bị Ngô Bình đánh bay, sau khi ngã xuống đất thì lập tức tắt thở.

Những người còn lại khiếp hồn vì Ngô Bình quá mạnh!

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Còn ai muốn chết nữa không?”

“Hừ! Xem kiếm của tôi đây!”

Đột nhiên có một bóng trắng lao ra từ sau tảng đá.

Tốc độ của người đó rất nhanh, song Ngô Bình vẫn nhìn rõ rồi tóm lấy chuôi kiếm. Người kia giật mình, rồi ra sức rút kiếm lại nhưng đã muộn.

Ngô Bình đẩy kiếm ra sau, chuôi kiếm đập vào ngực người kia, làm ngực lún xuống, còn người đó thì bay ra xa và bị thương nặng.

“Hai người rồi, ai sẽ là người thứ ba đây?”, Ngô Bình cao giọng hỏi.

Đám đông kinh ngạc, hai đại cao thủ mà lại không chịu nổi một đòn của Ngô Bình, quá là bá đạo!

Ngô Bình đứng trước điện, một mình anh giữ cửa mà tất cả những kẻ khác không dám xông vào.

Thấy đám người kia không dám đến gần, anh lạnh lùng nói: “Đằng nào cũng đang rảnh, để tôi tụng một đoạn kinh Phật cho các vị nghe”.

Nói rồi, anh bắt đầu thi triển Chân ngôn Độ Hoá. Anh vừa niệm thì đám người ở đó đều bị tác động vào ý thức, thi nhau quỳ sụp xuống đất.

Có mấy kẻ phản xạ nhanh hét lên một tiếng rồi quay đầu định bỏ chạy. Những kẻ còn lại muốn chạy thì cũng đã muộn, bọn chúng đã bị độ hoá, quỳ sụp xuống trước mặt Ngô Bình, không còn ngang ngược như trước.

Ngô Bình: “Từ hôm nay trở đi phải thay đổi hướng thiện. Bên ngoài còn nhiều kẻ xấu, ra đuổi chúng đi”.

Bảy người ở đó đồng thanh vâng một tiếng, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Chỉ một lát sau, bên ngoài có tiếng ẩu đả, sau đó lại có tiếng kêu la thảm thiết, cũng có tiếng thét giận dữ.

Ngô Bình biết giờ mình đã có thể nghỉ ngơi một lát. Anh quay vào điện rồi ngồi xuống, nói: “Đại sư Long Ấn, liệu đối phương có phái cao thủ Địa Tiên vào chùa không?”

Long Ấn: “Chân nhân vào tới đây thì tu vi sẽ bị hạ thấp, còn Chân quân thì không thể vào được”.

Ngô Bình: “Vậy có nghĩa chúng ta chỉ có nguy cơ phải đối phó với cao thủ Chân nhân”.

Long Ấn: “Nếu sự không lành xảy ra, xin Ngô giáo chủ hãy đưa thánh tăng rời khỏi đây”.

Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ ở lại đây trấn thủ ba ngày”.

Long Ấn khẽ thở dài: “Tình nghĩa của Ngô giáo chủ, thánh tăng tuyệt đối không bao giờ quên”.

Ngô Bình: “Tu vi của thánh tăng tương đương với một vị Bồ Tát, tại sao còn phải chuyển sinh vào Niết Bàn?”

Long Ấn: “Thực ra thì đây không phải chuyển sinh thực sự mà là nạn Bồ Tát. Qua được kiếp nạn này thì thánh tăng có cơ hội trở thành Đại Bồ Tát”.

Ngô Bình: “Hoá ra là kiếp nạn Bồ Tát của Phật Môn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play