Chương 1855

Sau đó, anh mới vẫy tay với nhóm Hoa Giải Ngữ, gọi họ vào.

Vì các cơ quan đều đã bị anh phá giải hết nên mọi người đi vào đều an toàn.

Hoa Giải Ngữ: “Long chủ, ban nãy là người băng ạ?”

Ngô Bình: “Là con rối băng, do trận pháp điều khiển. Tôi thấy trận pháp này có thể điều khiển tối đa 49 con rối băng, bảo sao mà người của đội Tây Nam đều chết cả”.

Hoa Giải Ngữ thấy mới đi được nửa đường thì rụt rè nói: “Có đi tiếp không ạ?”

Ngô Bình: “Đã mất công vào rồi thì cứ đi tiếp xem sao. Mọi người khiêng thi thể ra ngoài đi, tôi sẽ vào trong tiếp”.

Các long vệ khiêng thi thể của các thành viên ra ngoài, còn Ngô Bình thì đi tiếp.

Nửa đường sau không còn cơ quan nữa, Ngô Bình cứ thế đi thẳng một mạch. Sau đó, anh chợt dừng bước thì đôi mắt xuyên thấu của anh đã nhìn thấy có một luồng sức mạnh khủng bố đang vờn quanh trong khối băng.

Ngô Bình lập tức chạy tới phía lối ra nhanh như tia chớp, anh vừa đi, đã có sương mù màu xanh phun lên. Đó là hàn khí cực mạnh, có thể khiến vật thể giảm xuống âm độ ngay lập tức. Với mức nhiệt như vậy thì hoạt động của nguyên tử cũng phải ngưng.

Dù Ngô Bình có thực lực rất mạnh, nhưng nếu bị hàn băng phun trúng người thì cũng sẽ bị đóng băng ngay.

Ngô Bình rồi khỏi con đường băng thì thấy phía trước có một căn phòng băng rộng 10 mét vuông. Ba vách tường của căn phòng này là các ô vuông, trong mỗi ô vuông đều có một cái hộp.

Ngô Bình sáng mắt lên, anh liếc nhìn là biết bên trong các hộp này đều có các vật cực nguy hiểm, hơn nữa còn là vật sống.

Căn phòng băng đã rất lạnh rồi, nhưng bên trong các hộp ấy còn lạnh hơn. Vì nhiệt độ quá thấp nên các vật sống bên trong đều trong trạng thái ngủ đông. Một khi có người mở hộp ra thì chúng mới tỉnh lại. Đến lúc đó có chuyện gì xảy ra thì Ngô Bình không biết được.

Anh mặc kệ mấy cái hộp đó rồi tìm các cửa ngầm trong phòng này. Quả nhiên, không lâu sau anh đã tìm thấy cơ quan. Anh giơ tay ấn vào tường thì có một khối băng to như bàn tay lún vào.

Một tiếng động vang lên, căn phòng băng lại xuất hiện thêm một cánh cửa.

Ngô Bình quan sát một lúc thấy phía sau cửa này toàn sương mù thì thử dò bằng thần niệm, anh phát hiện thần niệm của mình chỉ phóng xa được có ba mét.

Vì thế, anh khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì mới nhìn thấy tình hình thật sự bên trong.

Đó là một đại điện khổng lồ được làm bằng hàn băng cả trăm triệu năm, bên trong có các giá làm bằng băng, trên đó có rất nhiều đồ, chắc toàn vật chôn theo mộ.

Chính giữa đại điện có một chiếc quan tài bằng băng dài năm mét, rộng hai mét và cao gần ba mét. Quan tài trong suốt nên Ngô Bình có thể nhìn thấy thi thể của một người phụ nữ nằm bên trong.

Làn da của người phụ nữ trong suốt, diện mạo tuyệt sắc, bà ấy mặc áo lông màu trắng, đồ trang sức cũng tuyệt đẹp.

Ngô Bình cũng không khỏi cảm thán trước sắc đẹp của bà ấy.

Anh chắp tay nói với quan tài: “Vãn bối làm phiền rồi! Trước khi đi, tôi sẽ mang theo vật chôn cùng với bà, xin bà bỏ qua cho”.

Sau đó, anh cất hết hộp ở đây vào không gian Hắc Thiên.

Xong xuôi, anh chợt nghe thấy một tiếng hừ lạnh.

Ngô Bình lạnh toát người rồi nhảy ra xa: “Ai!”

“Dám động vào đồ của chủ nhân tôi, to gan đấy”, giọng nói đó lại vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play