Chương 1838
Đi đến cạnh đài phun nước, Ngô Chấn Đông nhỏ giọng hỏi: “Cháu gái, có phải con trai tôi làm quan chức không?”
Hoa Giải Ngữ cười nói: “Bác Ngô nói thế cũng không sai”.
Ngô Chấn Đông rất tò mò: “Cháu gái gái, con trai tôi làm chức gì thế?”
Hoa Giải Ngữ nói: “Dưới trướng của Long chủ có bảy tám nghìn người, cấp bậc chính thức của anh ấy cao hơn chủ tịch tỉnh một chút”.
Ngô Chấn Đông cực kỳ ngạc nhiên: “Còn cao hơn chủ tịch tỉnh à?”
Hoa Giải Ngữ nói: “Vâng”.
Ngô Chấn Đông “chậc chậc” vài tiếng khen ngợi: “Tiểu Bình đúng là có tiền đồ”.
Ở một bên khác, Ngô Bình đang nghiên cứu loại thuốc di truyền được đem về từ dưới đáy biển, anh lấy một lọ thuốc có nhãn “SSS” để quan sát dược tính của nó. Anh phát hiện thuốc này có hoạt tính rất mạnh, có thể tiến hóa gen người đến một hướng đặc biệt nào đó.
Dĩ nhiên tác dụng phụ của loại thuốc di truyền này cũng rất mạnh, người bình thường uống nó xác suất cao sẽ bị vỡ gen mà chết. Nhưng nếu thể chất của một người đủ mạnh, tác dụng phụ này không đáng kể.
Anh kích hoạt năng lực nhìn thấu vạn vật để phân tích dược tính trong thuốc di truyền, nhận ra anh có thể lấy đa phần hoạt tính trong dược liệu, chỉ có một loại dược tính kỳ quái nhất là thứ mà anh chưa từng thấy.
Anh nghĩ dược tính này hình như rất quen thuộc, thế là bèn mấy một viên đá năm màu, dị biến thạch. Dị biến thạch này là viên đá anh lấy được từ chỗ Oda Tamura, có tất cả bảy viên.
“Loại dược tính này rất giống với năng lượng trong dị biến thạch”, anh lẩm bẩm: “Chắc có thể dùng dị biến thạch để chế ra thuốc di truyền này”.
Sau đó anh lại nghiên cứu thuốc di truyền khác, có cấp S, cấp SS, sau đó lại phát hiện trong mỗi loại thuốc di truyền đều có dược tính của dị biến thạch, khác nhau ở chỗ liều lượng ít nhiều và dược tính cao thấp.
Cùng là thuốc di truyền cấp SS, hiệu quả có lẽ sẽ khác nhau hoàn toàn, một loại tăng tốc độ phản ứng thần kinh, một loại khác có lẽ là nâng cao khả năng phòng ngự.
Ngoài thuốc di truyền, anh còn lấy một ít tễ thuốc, là sương khói màu vàng tím. Ngô Bình quan sát một hồi thì nhận ra sương khói này là đoạn gen được lấy từ trong xương của Thần linh.
Có năm loại tễ thuốc giống nhau, lần lượt được thể hiện ở trạng thái khác nhau, có loại ở dạng sương, có loại là dạng quang, có loại là ngọn lửa.
“Những đoạn gen này mạnh quá, người bình thường chắc chắn không thể chịu được”, anh lẩm bẩm nói.
Nói rồi anh nghĩ đến gì đó, bố mình là Linh Minh Thánh Thể, thể chất siêu phàm Nhập Thánh, hoàn toàn có thể thích ứng với đoạn gen này.
Vừa nghĩ thế, anh lại vội lắc đầu: “Không được, vẫn có rủi ro. Đợi sau khi trình độ luyện thuốc của mình tăng lên, có thể luyện thành “thần dược”, lúc đó hẵng cho bố uống cũng không muộn”.
Lúc này Lina bưng một bát canh đến, lúc cô ấy nhìn thấy có một cái bình màu xanh trước mặt Ngô Bình và năng lượng của mẫu thử, đôi mắt xinh đẹp sáng lên.
“Đây là cái gì? Tôi cảm thấy nó rất thân thuộc”.
Ngô Bình ngạc nhiên, cầm cái bình nhỏ đó lên, trong bình có một giọt thuốc màu xanh. Anh nhìn Lina rồi lại nhìn chất lỏng trong bình, xác định trong huyết mạch của Lina cũng có năng lượng tương tự, chỉ là năng lượng trong người cô ấy vô cùng nhỏ.
“Lina, huyết thống của cô từ đâu mà ra, cô biết rõ không?”, anh hỏi.
Lina nói: “Năm mẹ tôi mười lăm tuổi đã sinh ra tôi, tôi vừa được sinh ra thì bà ấy đã qua đời. Không ai biết bố tôi là ai, người ở đó nói bố tôi là quái vật biển nhưng tôi không tin”.