Chương 1802

Chu phó tướng lại cúi đầu đáp: “Cô chủ, tôi chỉ nhận lệnh đến truyền tin thôi”.

Kim Huyền Bạch bước ra, lạnh lùng liếc nhìn Chu phó tướng rồi nói: “Tôi bảo anh đi rồi mà sao vẫn còn ở đây?”

Chu phó tướng run lên, vội nói: “Vâng, tôi đi ngay, xin thần tướng suy xét, nhanh chóng đến biên giới”.

Chu phó tướng đó vừa đi khỏi thì Kim Huyền Bạch lại nở nụ cười, mời Ngô Bình: “Tiểu Ngô, ngồi xuống ăn cơm đi. Hôm nay tôi nấu tám món mặn, một món canh, đều là những món sở trường của tôi”.

Ngô Bình nịnh ngay: “Thức ăn chú làm nhất định là thiên hạ đệ nhất”.

Kim Huyền Bạch mở một bình rượu, Ngô Bình vội cầm lấy, giúp ông ấy rót đầy ly rồi lại rót cho mình một ly, cùng uống với Kim Huyền Bạch.

Ngô Bình uống nửa ly thì khách sáo gắp thức ăn, vừa ăn vừa khen.

Sau khi uống hết rượu và ăn gần hết thức ăn, Kim Huyền Bạch bỗng nói: “Cậu mượn tay tôi tiêu diệt Thanh Môn, vậy phải chăng cũng nên giúp tôi làm chút việc?”

Ngô Bình liền đáp: “Chú Kim, chú có việc gì cần giúp xin cứ nói”.

Kim Huyền Bạch: “Lúc nãy cậu cũng nghe thấy rồi đó, biên giới đang gặp nguy, tiếc là tạm thời tôi chưa thể rời khỏi đây, vì vậy tôi hi vọng cậu có thể thay mặt tôi đến biên giới một chuyến”.

Ngô Bình hiểu “biên giới” trong lời của Kim Huyền Bạch không phải là biên giới giữa hai nước.

Anh ngạc nhiên đáp: “Chú Kim, dù là thực lực hay tu vi, e rằng cháu cũng không thể nào giành được phần thắng đâu”.

Kim Huyền Bạch: “Có được hay không thử rồi mới biết. Biên giới có một số tướng quân đã bị tà ma xâm nhập, tôi cần cậu chữa trị cho họ và tìm ra thêm những tà ma đang ẩn mình ở đó”.

Ngô Bình chớp mắt, đáp: “Chú Kim, cháu đi với thân phận quân y sao?”

Kim Huyền Bạch: “Nếu cậu đi thì sẽ là tả thần tướng của tôi, địa vị của chức vụ này trong Thanh Long Quân giống như tôi đích thân đến đó”.

Ngô Bình ngây ra, tả thần tướng?

Lam Nguyệt nói: “Tả thần tướng tương đương trợ thủ của thần tướng, địa vị chỉ thấp hơn thần tướng và quân sư”.

Ngô Bình: “Thần tướng, lần này biên giới gặp nguy, đơn thuần là vì có người bị tà ma xâm nhập sao?”

Kim Huyền Bạch: “Ngoài tà ma ra còn có một nhóm tân binh khó quản, cậu giúp tôi quản giáo họ”.

Ngô Bình hỏi: “Tân binh? Những binh sĩ đó đến từ đâu?”

Lam Nguyệt: “Phần lớn đến từ Địa Tiên giới, hoặc thế giới tu hành, số ít đến từ Viêm Long”.

Ngô Bình do dự một lúc, không dám đồng ý ngay.

Kim Huyền Bạch: “Không gấp, cậu cứ suy nghĩ. Sáng mai hẵng trả lời tôi”.

“Ăn cơm”. Ông ấy vẫn cười.

Thời gian sau đó Ngô Bình gần như không nói chuyện thêm. Sau khi ăn tối xong thì Lam Nguyệt tiễn anh xuống lầu.

Ngô Bình hỏi: “Lam Nguyệt, sao bố cô lại không thể rời khỏi đây?”

Lam Nguyệt thở dài, nói: “Ông ấy có nỗi khổ riêng. Nếu như ông ấy có cách khác thì chắc cũng sẽ không nhờ anh giúp đỡ”.

Ngô Bình nhìn cô ấy, hỏi: “Cô từng đến biên giới chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play