Chương 1798
Kế hoạch của anh rất đơn giản, sưu tầm chứng cứ phạm tội của những nhân vật quan trọng trong Thanh Môn. Sau đó, bắt đầu vây bắt đám người đó.
Anh có thể điều động mạng lưới tình báo của Đường Môn, Thần Võ Ti và chùa Đại Thiền kết hợp với lực lượng của Hoàng Thiên Bá, Hắc Thiên Giáp nên muốn sưu tầm chứng cứ phạm tội của mấy thành viên chủ chốt cũng không khó.
Bấy giờ, Ngô Bình bỗng lấy ra một cái biểu đồ, tên đó viết tên của mấy chục người. Họ đều là những thành viên khá chủ chốt của Thanh Môn.
Hai người bàn bạc đến ba giờ sáng thì Ngô Bình mới lái xe đưa Lam Nguyệt về.
Thần Chiếu vẫn ở bên cạnh nghe, giờ bèn mở miệng: “Chủ nhân, trong Thanh Môn có cao thủ, chúng ta làm vậy thì đối phương chắc chắn sẽ đánh trả”.
Ngô Bình nói: “Thế nên trong khoảng thời gian sắp tới, ông và Lý Dư phải bảo vệ tốt người nhà của tôi”.
Trong hồ nước bên cạnh nhảy ra một con rắn nhỏ bốn chân, chính là Lý Dư. Nó ở trong biển ăn bốn ngày bốn đêm mới ăn hết con mực kia, tu vi cũng tăng lên một cách rõ ràng.
“Chủ nhân yên tâm, có Lý Dư tôi ở đây rồi!”, Lý Dư nói.
Thần Chiếu hỏi: “Chủ nhân, tại sao cứ phải đụng vào Thanh Môn?”
Ngô Bình đáp: “Có ba lý do: Đầu tiên, Thanh Môn từng định giết tôi nên có thù oán với tôi. Thứ hai, Thanh Môn chiếm lấy Hải Thành, gây khó khăn cho việc mở rộng địa bàn của Hoàng Thiên Bá. Thứ ba, tôi muốn đuổi Thanh Môn đi để Hắc Thiên Giáo đặt chân ở đây”.
Lý do thứ ba mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Ngô Bình sắp đặt như vậy. Hắc Thiên Giáo có ảnh hưởng cực lớn ở Đông Nam Á, nhưng lại không mấy nổi ở Viêm Long. Lý do lớn nhất chính là vì Thanh Môn. Thanh Môn giống như Hắc Thiên Giáo, nó có khả năng cung cấp các vị thuốc cho tầng lớp thượng lưu. Tuy thuốc của Thanh Môn kém hơn Hắc Thiên Giáo, nhưng họ nhờ vào lợi thế đặt chân trước nên vẫn chèn ép Hắc Thiên Giáo.
Thần Chiếu giật mình nói: “Chủ nhân nghĩ xa thật, tôi phục thật luôn!”
Ngô Bình ngó đồng hồ: “Lương Khoát Sinh cũng sắp đến rồi!”
Anh vừa nói xong, Lương Khoát Sinh – một trong tám trưởng lão của Hắc Thiên Giáo đã đến. Ông ta vừa tới đã quỳ xuống chào: “Lương Khoát Sinh ra mắt giáo chủ! Giáo chủ hồng phúc ngang trời, thọ cùng trời đất!”
Ngô Bình nói: “Được rồi, đứng lên đi!”
Lương Khoát Sinh cười đứng dậy hỏi: “Giáo chủ, cậu định ra tay với Thanh Môn thật sao?”
Ngô Bình đáp: “Lần trước ông có nói, nếu như không có Thanh Môn cạnh tranh thì mình có thể khiến Hắc Thiên Giáo đi ngang ở Viêm Long. Giờ, tôi cho ông cơ hội. Nếu ông không làm được thì chức trưởng lão đó cũng đừng làm nữa”.
Lương Khoát Sinh vội nói: “Tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức mà làm, không chút chối từ!”
Ngô Bình: “Tốt! Từ giờ trở đi, ông có thể điều động nhân sự từ tổng bộ. Sau đó dùng hết mọi biện pháp tranh giành Hải Thành với Thanh Môn!”
“Tuân lệnh!”
Lương Khoát Sinh không hề biết về kế hoạch của Ngô Bình, ông ta chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được.
Sau khi Lương Khoát Sinh đi, anh bắt đầu luyện tổ hợp động tác thứ tám của đoàn thể thuật bát cực. Tổ hợp động tác thứ bảy của đoàn thể thuật thất cực đã vô cùng khó, tổ hợp thứ tám xếp cuối cùng, nghĩ thôi cũng biết nó khó đến mức nào rồi.
Ngô Bình liên tục luyện tập, mãi đến khi mặt trời mọc mà anh chỉ luyện được có một động tác.
Lam Nguyệt đến tìm anh nói: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi, lúc nào hành động?”