Chương 1786
Ngay sau đó, Ngô Bình đã giơ tay ấn vào ngực để nối xương.
Các tăng nhân Đông Doanh đều chạy tới để khiêng Tomoyo đã bị thương nặng dậy.
Ngô Bình uống một viên thuốc trị thương rồi nói: “Này, võ tăng hàng đầu của các người mà chỉ được thế thôi à? Vòng tiếp theo, còn ai mạnh hơn không? Đánh với người yếu quá thì chán lắm”.
Các tăng nhân người Đông Doanh nhăn mặt, vốn họ đến đây tỉ thí nghĩ là sẽ thắng chắc và mưu đồ chiếm Vô Tự Ngọc Bích. Ai dè, sự xuất hiện của Ngô Bình đã phá tan kế hoạch của họ, ngoài ra còn khiến họ thiệt hại nghiêm trọng.
Hồng Đức sa sầm mặt nói: “Chúng tôi nhận thua luôn”, có ba vòng thi, nhưng Tomoyo là người mạnh nhất của bọn họ đã thua thì những người khác không thể thắng được.
Quang Tuệ nói: “Thiện tai, đại sư Hồng Đức, cho tôi xin viên Thiên Tâm Châu”.
Hồng Đức vô cùng tiếc nuối, Thiên Tâm Châu là bảo vật của Đông Doanh. Lão ta mang nó ra để thoả thuận vốn để chùa Đại Thiền tâm phục khẩu phục dùng Vô Tự Ngọc Bích để trao đổi. Giờ thì hay rồi, tự lấy đá đập xuống chân mình.
Dù tiếc đến mấy thì cũng phải tuân thụ giao ước, một tăng nhân Đông Doanh đưa một chiếc hộp gỗ tinh xảo cho Quang Tuệ.
Quang Tuệ không nhìn mà đưa cho Ngô Bình luôn, sau đó nói: “Tịch Minh, của con đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn sư phụ!”
Hồng Đức lên tiếng: “Thiền sư Quang Tuệ, lần này chúng tôi đến chỉ để giao lưu Phật pháp. Mấy ngày qua, chúng tôi đã làm phiền quý chùa rồi nên tối nay xin phép về Đông Doanh luôn”.
Ngô Bình nghe thấy họ định chuồn thì cảm thấy rất coi thường, biết ngay đám này đã sợ hãi.
Quang Tuệ mong còn chẳng được nên nói ngay: “Cũng được, lần này chùa chúng tôi tiếp đón chưa chu đáo, lần sau các vị sang chơi, chắc chắn chúng tôi sẽ tiếp đón chu toàn hơn”.
Nhóm Hồng Đức khi đi hoành tráng, khi về tả tơi. Các tăng nhân của chùa Đại Thiền thì như mở cờ trong bụng, ai nấy đều coi Ngô Bình như một vị anh hùng.
Tối đó có một bữa tiệc dành cho các vị cao tăng của chùa Đại Thiền, họ đều đến cảm ơn Ngô Bình.
Nhìn thấy các hoà thượng vô vị này, Ngô Bình chỉ uống vài chén rượu rồi về phòng nghỉ luôn.
Về phòng rồi, anh nhìn thấy Tông Huy đang chờ mình ở đây, anh hỏi: “Có việc gì thế?”
Tông Huy đáp: “Thần y Ngô, trong vòng thi tụng kinh, phía Đông Doanh thua nên đã giao một cô gái cho chùa Đại Thiền. Cô ấy có huyết mạch hải thần, cậu cũng biết đấy chùa Đại Thiền không có nữ giới, vì thế chúng tôi thật sự không biết phải thu xếp thế nào cho cô ấy. Lần này, cậu lập công lớn nhất, sư tổ Quang Tuệ đã bảo tôi dẫn cô ấy đến chỗ cậu”.
Dứt lời, Tông Huy cũng chạy mất dạng ngay, chỉ còn một mình Ngô Bình ngơ ngác ở lại, họ cho anh một cô gái ư?
Ngô Bình đi vào phòng ngủ thì thấy có một cô gái đang nằm trên giường, cô ấy không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn. Khi Đông Doanh giao người đã không đưa quần áo cho cô ấy, mà chùa Đại Thiền toàn các hoà thượng nên đương nhiên cũng không tiện thay quần áo cho cô gái, chỉ đành giữ nguyên hiện trạng.
Ngô Bình phát hiện cô gái đã bị hạ cấm chế nên không thể cử động, anh ngồi xuống mép giường rồi quan sát cô gái.
Cô gái có đôi mắt xanh, tóc cũng có màu lam nhạt, làn da thì hơi tái, thoạt nhìn giống phụ nữ châu Âu, nhưng lại có khí chất của phụ nữ phương Đông.
Cô gái này rất xinh đẹp, không kém Lý Mai là bao, hơn nữa trên người cô ấy còn có vẻ lôi cuốn cuồng dã, ánh mắt rất sắc.
Ngô Bình: “Cô có hiểu lời tôi nói không?”