Chương 1783
Sau khi luyện tập mười lần, Ngô Bình thi triển Chân ngôn Độ Hoá, các con kiến, côn trùng dưới mặt đất và chim chóc trên trời đều cùng xuất hiện, sau đó đứng vây xung quanh anh, vì chịu ảnh hưởng của Chân ngôn Độ Hoá nên chúng đều như đã bị thôi miên.
Ngô Bình luyện thêm ba tiếng nữa, khi thấy đã ổn thì mới rời đi.
Viên Hối vẫn đứng chờ bên ngoài, khi thấy Ngô Bình đi ra thì ông ấy vội nói: “Thần y, còn hai mươi phút nữa là so tài rồi ạ”.
Ngô Bình: “Đi, chúng ta đi coi sao”.
Hiện giờ, các tăng nhân của Đông Doanh và người của Quang Tuệ thuộc chùa Đại Thiền đều đang ngồi trò chuyện khách sáo với nhau trong đại điện tiếp khách của La Hán Đường.
Ngô Bình và Viên Hối ngồi xuống một ghế bất kỳ, vừa ngồi được một lúc, Ngô Bình đã lấy một viên Tiên Thiên Hồn Lực Đan ra để uống rồi điều chỉnh hơi thở.
Bỗng có một lão tăng Đông Doanh cười nói: “Thiền sư Quang Tuệ, tôi thấy bắt đầu được rồi đấy”.
Quang Tuệ gật đầu, sau đó nhìn về phía Ngô Bình rồi nói: “Tịch Minh, con và các cao tăng của Chân Ngôn Tông tham gia so tài nhé”.
Ngô Bình mở mắt ra rồi gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra chính giữa.
Lão tăng kia: “Chiba lên đi”.
Một tăng nhân của Đông Doanh cũng tiến lên, tăng nhân này có dáng người không cao, chỉ khoảng mét rưỡi, đã thế còn gầy đét, chỉ có ánh mắt là sáng ngời.
Quang Tuệ: “Không biết đại sư Hồng Đức muốn so tài loại Chân ngôn nào?”
Lão tăng của Đông Doanh có pháp hiệu là Hồng Đức, lão ta cười nói: “Chân Ngôn là tuyệt chiêu của Chân Ngôn Tông chúng tôi rồi, nên tuỳ bên ông chọn”.
Ngô Bình không khách sáo nữa mà nói ngay: “Vậy chọn Chân Ngôn Sát Uy đi”.
Anh vừa nói dứt câu, cả anh và Chiba cùng niệm Chân ngôn luôn. Tăng nhân Chiba cất giọng như tiếng chuông ngân.
So ra thì Chân ngôn của Ngô Bình rất nhẹ, nhưng lại vang vọng rõ ràng.
Đã là người nhà nghề thì nghe cái là biết trình độ ngay, sau khi nghe thấy Chân ngôn của Ngô Bình, các tăng nhân khác đều phải trợn tròn mắt.
“Chân ngôn tinh thuần quá!”, Viên Hối ngạc nhiên nói với gương mặt không giấu nổi niềm vui.
Quang Tuệ cũng sáng mắt lên rồi vuốt cằm, vì lão biết Ngô Bình thắng chắc rồi.
Trái lại, phía Hồng Đức bắt đầu lộ vẻ kinh ngạc và khó tin, họ không thể ngờ trên đời còn có người niệm Chân ngôn hoàn hảo như vậy.
Chưa tới một phút sau, Chiba đã hét lên rồi nhảy lùi về phía sau, như thể có một con mãnh hổ đang tấn công ông ta.
Thắng thua đã rõ, Ngô Bình đứng dậy nói: “Đa tạ”, sau đó quay về chỗ ngồi.
Các tăng nhân của chùa Đại Thiền đều vỗ tay hoan hô, họ đang rất vui vì cứ ngỡ thi Chân ngôn thì mình thua chắc rồi, ai dè lại thắng, hơn nữa còn thắng vang dội.
Hồng Đức nói: “Còn một vòng nữa, Minh Uy lên đi”.
Chân Ngôn Tông của Đông Doanh lại cử thêm một tăng nhân trung niên nữa ra trận, ông ta đứng giữa đại đường rồi nói: “Vòng này, chúng tôi muốn thi Chân ngôn Độ Hoá”.
Đương nhiên Ngô Bình không sợ, hai người lại tiến vào trung tâm. Lần này, giọng nói của Ngô Bình to và vang như tiếng chuông, hoàn toàn lấn áo giọng của đối thủ.