Chương 1775
Đường Thiên Tuyệt: “Đông Tổ là thiên tài đầu tiên của Đường Môn. Nếu không phải bị mưu hại thì nói không chừng giờ tu vi đã ngang với Thiên Tiên rồi”.
Ngô Bình quan sát Đông Tổ. Sau khi mở mắt thấu thị, anh phát hiện trong não Đường Trấn Đông có một năng lượng kỳ lạ, chính là huyễn cảnh mà ông ta mắc kẹt ở bên trong.
Anh tiếp tục quan sát thì mắt thấu thị của anh đã nhìn được sâu vào huyễn cảnh, nhìn thấy những gì Đông Tổ đang trải qua. Khung cảnh bên trong là kiến trúc thời Đường, ông ấy đang thưởng rượu ngắm trăng với một cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Mà tướng mạo của cô gái đó lại giống Lãnh Như Yên tới bảy phần! Có điều là cô gái này đầy đặn hơn một chút.
Ngô Bình quan sát một chút, sau đó châm cứu mười ba châm vào đầu ông ta. Phương pháp châm cứu này tên là Thanh Linh châm pháp. Sau đó, anh lấy Thanh Minh Chính Tâm Tán ra đút cho Đường Trấn Đông rồi bắt đầu niệm Đại Phạn Thiền Âm.
Thiền Âm vang lên, Đường Trấn Đông ở trong huyễn cảnh chợt nghe thấy âm thanh này. Ông ta cau mày: “Ai tìm mình vậy?”
Thiền Âm càng lúc càng rõ, ý thức của ông ta bắt đầu trở nên mơ hồ. Mấy phút sau, ông ta đột nhiên thét lên một tiếng rồi choàng mở mắt ra.
Đôi mắt Đông Tổ loé lên một tia sáng, ông ta nhìn Ngô Bình chằm chằm.
Họ nhìn thẳng vào nhau, Đông Tổ lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”
Đường Thiên Tuyệt mừng rỡ, vội vã bước tới chắp tay vái: “Môn chủ đời thứ mười chín của Đường Môn, Đường Thiên Tuyệt tham kiến Đông Tổ!”
Đường Trấn Đông sững sờ: “Môn chủ đời thứ mười chín? Giờ không phải thời Đường nữa sao?”
Đường Thiên Tuyệt: “Nhà Đường đã diệt vong từ lâu, sau đó đã trôi qua thêm rất nhiều triều đại nữa. Hiện giờ đã là thời đại văn minh thịnh trị, nhân dân an cư lạc nghiệp. Thế nước hùng mạnh, giặc ngoại xâm không dám nhòm ngó bờ cõi nước ta”.
Sau đó, Đường Thiên Tuyệt kể lại ngắn gọn tình hình hiện tại. Đường Trấn Đông nghe xong thì đột nhiên rơi lệ, lẩm bẩm: “Thái Chân, nàng đã không còn trên cõi đời này nữa!”
Ngô Bình ngạc nhiên. Thái Chân? Liệu có phải người ông ta nhắc đến là Dương Thái Chân? Dương Ngọc Hoàn không?
Đột nhiên Đông Tổ lạnh lùng nhìn Ngô Bình, trầm giọng nói: “Ai cho phép ngươi kéo ta ra khỏi huyễn cảnh? Ở trong huyễn cảnh ta và Thái Chân sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi về sau. Ai cho ngươi quấy rầy bọn ta hả?”
Nói xong, ông ta giơ tay phóng một chưởng tấn công Ngô Bình. Võ hồn của anh giật mình, ra một chưởng phản công.
Chưởng của họ va vào nhau, Ngô Bình bị đánh lùi về sau mấy mét rồi ngã lộn nhào. Còn Đường Trấn Đông cơ thể chỉ hơi lắc lư. Đường Trấn Đông giận dữ quát: “Còn dám đánh trả!”
Đường Thiên Tuyệt kinh ngạc, vội vã quỳ xuống đất nói: “Đông Tổ, là đệ tử nhờ cậu ấy làm vậy. Đông Tổ muốn phạt xin hãy phạt đệ tử!”
Đường Trấn Đông mặt hằm hằm. Vài giây sau, ông ta đứng dậy, đi về phía Đường Thiên Tuyệt, lạnh lùng nói: “Ngươi gọi người của Đường Môn tới đây, ta muốn gặp họ”.
Đường Thiên Tuyệt vội vã đáp: “Vâng, Thiên Tuyệt lập tức đi triệu tập mọi người!”
Đường Trấn Đông sau đó nhìn về phía Ngô Bình nói: “Nhóc con ngươi mạnh lắm, tên là gì vậy?”
Ngô Bình đứng dậy, anh vẫn chưa bị thương, đáp: “Vãn bối tên Ngô Bình”.
Đường Trấn Đông ừm một tiếng rồi nói: “Ban nãy ngươi còn dám đánh lại, gan không nhỏ đâu”.
Ngô Bình trong lòng nghĩ thầm nếu không phải vì nể mặt Băng Vân thì anh đã lao lên cho ông ta một bạt tai rồi!