Chương 1772

“Đương nhiên. Thiên tài ở thần thổ của tôi, địa phẩm chỉ có khoảng trăm người thôi. Huống chi cô bé ấy còn là địa phẩm bậc một, cao nhất trong địa phẩm rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Ở chỗ tiền bối có thiên tài là thiên phẩm không?”

Người nọ đáp: “Thiên phẩm cũng có, nhưng chỉ vài người thôi”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Tiền bối, truyền thừa này thuộc thế lực nào vậy ạ?”

Đối phương trả lời: “Thần thổ thông thiên!”

Ngô Bình hỏi: “Không biết thần thổ thông thiên và tiên vực vĩnh hằng, bên nào mạnh hơn?”

Đối phương ngẩn ra vài giây: “Cậu biết cả tiên vực vĩnh hằng?”

Ngô Bình cười bảo: “Nghe người khác nhắc đến thôi ạ”.

Đối phương nói: “Trong tiên đạo, thần thổ thông thiên và tiên vực vĩnh hằng đều là các thế lực hàng đầu, không phân được bên nào mạnh hơn”.

Ngô Bình đáp: “Ra là vậy”.

Người nọ nói tiếp: “Cậu nhớ lấy, bây giờ cô bé kia đã là đệ tử thiên tài của thần thổ thông thiên chúng tôi. Đến khi cô ấy trở thành Địa Tiên, chúng tôi sẽ phái người đưa cô ấy rời đi. Trong thời gian này, cậu tránh xa cô ấy một chút”.

Ngô Bình giật mình: “Trở thành Địa Tiên sẽ đưa cô ấy đi ư?”

Người kia đáp: “Tất nhiên. Với thiên tài như thế này, thần thổ thông thiên chúng tôi chắc chắn sẽ dốc sức bồi dưỡng. Sau này cậu và cô ấy không còn là người cùng thế giới nữa. Thần thổ thông thiên cũng sẽ chọn cho cô ấy một đạo lữ ưu tú”.

Ngô Bình nheo mắt lại. Anh đã biết tai kiếp của Đường Băng Vân đến từ đâu rồi, có liên quan đến thần thổ thông thiên!

Anh hỏi: “Nếu cô ấy mãi mà vẫn không đột phá lên Địa Tiên thì sẽ không thể đến thần thổ, đúng chứ?”

“Không thể nào”, đối phương đáp: “Với tư chất của cô ấy, trong khoảng một năm là đột phá được rồi. Nếu trong vòng ba năm mà cô ấy vẫn không thể đột phá, chúng tôi sẽ phái người đến tìm cô ấy để tìm hiểu nguyên nhân”.

Ngô Bình bày tỏ: “Cảm ơn tiền bối đã cho tôi biết những điều này”.

“Nhờ xuất hiện một thiên tài nên tâm trạng tôi rất vui, nếu không thì ai rỗi rãi nói dông dài với một nhân vật nhỏ bé như cậu”, đối phương lạnh lùng bảo.

Ngô Bình cười hỏi: “Tiền bối, xin hỏi thần thổ thông thiên ở đâu ạ?”

Nhưng lần này đối phương không trả lời, xem ra không muốn để ý đến anh nữa.

Ngô Bình nhảy khỏi bệ đá rồi đứng canh trước cửa, chờ Đường Băng Vân ra.

Anh đợi bảy ngày liền!

Thời gian trôi qua dài đằng đẵng rất tẻ nhạt. Lúc thì anh tu luyện, lúc nghiên cứu đỉnh thuốc, lúc lại luyện đan nên cũng không thể coi là rảnh rỗi.

Anh cũng luyện cho Đường Môn một vài loại đan dược, sau đó thử dùng một số loại thuốc cao cấp luyện ra được từ tiên đỉnh.

Anh dùng sâm vua để luyện Tam Bảo Nguyên Khí Tản, sau đó lại dùng quả Thanh Minh để luyện ra Thanh Minh Chính Tâm Tán. Hiệu quả của hai loại thuốc này cực kỳ tốt, có thể so với đan dược thượng phẩm!

Ngoài ra, anh còn dành hẳn bốn ngày để luyện thành nhóm động tác thứ bảy của Đoàn Thể Thuật!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play