Chương 1753
Bây giờ Ngô Bình đang giả làm một đệ tử khác của Thục Sơn, anh nói: “Đó là một tấm bia khổng lồ có khắc các vị tiên trên đó, chúng tôi không hiểu được”.
Thiên Long trưởng lão lập tức ngồi không yên, lão có dự cảm đây là cơ duyên của mình, liền cười nói: “Các cậu làm rất tốt! Chờ ta ở đây, ta đi một chút sẽ quay trở lại!”
Bóng dáng Thiên Long trưởng lão liền biến mất, cũng không biết làm sao tới được nơi đó.
Ngô Bình lập tức nói: “Âu Dương Thánh Hoàng, mau tìm Mộ Dung Kiều!”
Âu Dương Thánh Hoàng: “Phía dưới điện này có một gian phòng, Mộ Dung Kiều hẳn là ở bên trong”.
Họ nhanh chóng tìm thấy lối vào và lao xuống lòng đất. Dưới lòng đất cũng là một cung điện, phía chính giữa cung điện có một cây cột đồng, Mộ Dung Kiều đang bị trói vào đó.
Cô ấy trông hốc hác và dường như đã phải chịu khổ rất nhiều. May mắn thay, cô ấy vẫn còn tỉnh táo.
“Cô không sao chứ?”, Ngô Bình vội hỏi, sau đó rút kiếm Hắc Long ra, cắt đứt mọi xiềng xích trói buộc cô ấy.
Mộ Dung Kiều khẽ thở dài một tiếng, nói: “Anh tới quá đúng lúc, tên Thiên Long kia rất xấu xa, hại tôi chết một lần”.
Ngô Bình nói: “Chỉ là chết một lần mà thôi, cô cũng không phải là chưa từng chết”.
Mộ Dung Kiều oán hận trừng mắt nhìn anh: “Anh nói như vậy thật quá đáng”.
Đột nhiên, sắc mặt của Thần Chiếu thay đổi rõ rệt, đôi mắt ông ấy dán chặt vào lối vào.
Ngô Bình cảm thấy không ổn, khi anh quay lại, anh thấy Thiên Long đứng đó mặt không biểu cảm.
Thần Chiếu thấp giọng nói: “Chủ nhân, để Viêm Dương hộ tống chủ nhân rời đi, tôi sẽ chống đỡ ở đây!”
“Tại sao ông lại rời đi?”, Ngô Bình thản nhiên nói, anh nhìn thẳng vào Thiên Long trưởng lão: “Thiên Long tiền bối, thật xin lỗi, tôi đã lừa gạt ông”.
Vừa nói anh vừa đưa tay lau mặt, khuôn mặt anh liền khôi phục nguyên dạng.
Thiên Long trưởng lão không đổi sắc, nói: “Ta vừa mới biết hai người các cậu không phải đệ tử Thục Sơn, hơn nữa Âu Dương Thánh Hoàng hiển nhiên bị khống chế”.
Ngô Bình: “Tôi xin bội phục. Tôi cứ tưởng tôi đã làm không một kẽ hở, thế mà tiền bối lại nhìn thấu”.
Thiên Long trưởng lão: “Ta cố ý để cho cậu thành công là muốn biết cậu tới đây làm gì”.
Ngô Bình: “Mộ Dung Kiều là bạn tôi, tôi đến dẫn cô ấy đi”.
Thiên Long trưởng lão khẽ mỉm cười: “Theo lý thì ta không thể ép người khác ở lại. Nhưng cô gái này rất quan trọng đối với ta, cho nên cô ấy nhất định phải ở lại”.
Ngô Bình nói: “Tiền bối, ông làm như vậy không phải quá vô lý sao?”
Thiên Long trưởng lão cười nói: “Ở nơi này, ta chính là chân lý!”
Ngô Bình chớp mắt: “Tiền bối, tôi nhất định phải mang người đi!”
Thiên Long trưởng lão nói: “Tuổi trẻ thật tốt, không sợ hãi điều gì hết, năm đó ta cũng giống như cậu”. Nghe thì có vẻ là một lời khen ngợi đối với Ngô Bình, nhưng thực tế lại ám chỉ anh không biết trời cao đất dày.
Ngô Bình: “Tiền bối, chi bằng chúng ta trao đổi một chút?”
Thiên Long trưởng lão: “Ồ, trao đổi?”
Ngô Bình: “Trong tay tôi có bảo vật, tôi sẽ đưa cho tiền bối. Tiền bối cầm bảo bối rồi thả chúng tôi đi, thế nào?”
Thiên Long trưởng lão hơi kinh ngạc, nói: “Lấy đồ ra trước đi”.