Chương 1729
Lý Long Thần cảm kích nói: “Sư thúc, đệ tử cảm thấy cùng lắm là một đến hai năm nữa, thần niệm của mình sẽ mạnh lên”.
Ngô Bình nói: “Một đến hai năm thì lâu qau, nếu tôi đã đến thì sẽ hỗ trợ ông, để ông đột phá lên Nhân Tiên luôn”.
Lý Long Thần mừng quýnh, hiện giờ ông ấy đã vô cùng tin tưởng Ngô Bình, anh bảo gì ông ấy cũng tuân thủ tuyệt đối.
“Sư thúc, nhưng làm thế nào để tăng thần niệm nhanh chóng ạ?”, Lý Long Thần hỏi.
Ngô Bình lấy một viên tinh thạch linh hồn ra rồi đưa cho ông ấy: “Ông hãy cầm nó rồi tu luyện”.
Lý Long Thần vừa nhìn đã biết viên đá này chính là thứ mà tiểu sư thúc đã tặng cho sư bá và sư phụ của mình. Ông ấy đã hỏi sư phụ nên biết đây là tinh thạch linh hồn, là bảo vật giúp tăng sức mạnh thần hồn.
Lý Long Thần cảm kích tới nỗi run lên, sau đó nói với Ngô Bình: “Sư thúc, thứ này quý giá quá!”
Ngô Bình: “Cứ cầm lấy đi, có nó rồi thì chắc ông sẽ Đan Thành ngay thôi. Sau này đột phá lên Nhân Tiên sẽ dễ như ăn kẹo”.
Lý Long Thần sai người mang rượu ngon nhất ra để cùng uống với Ngô Bình và Thần Chiếu. Nhưng rượu chưa thấy đâu thì người làm đã lại chạy vào báo: “Thưa tổng tiêu đầu, người ở trên đến rồi ạ”.
Nghe thấy thế, Lý Long Thần thấy hơi ngạc nhiên rồi nói với Ngô Bình: “Sư thúc, cấp trên đến kiểm tra sổ sách, đệ tử xin phép một chút, sau đó sẽ về uống với sư thúc”.
Ngô Bình xua tay: “Ông đi đi”.
Lý Long Thần không yên tâm nên bảo đệ tử của mình là Hồng Chiến đến tiếp Ngô Bình thay. Hồng Chiến từng được Ngô Bình chỉ bảo nên vui vẻ đồng ý ngay, vừa ngồi xuống là anh ta đã uống cạn nửa bình rượu trăm năm luôn.
Ngô Bình: “Hồng Chiến, sư phụ anh là tổng tiêu đầu, sao vẫn còn cấp trên?”
Hồng Chiến đáp: “Sư thúc tổ không biết cũng phải thôi, ngày trước khi Tiêu Cục mới thành lập, tầm ảnh hưởng còn hạn chế. Mãi đến sau này, có môt người họ Mã tới tìm sư phụ, đồng ý bỏ tiền ra mua cổ phần thì Tiêu Cục mới phất lên được”.
Ngô Bình nghe thấy nhà họ Mã thì hỏi: “Mã Thị ở Tây Bắc à?”
Hồng Chiến gật đầu: “Vâng, nếu thế lực của họ đứng thứ hai ở Tây Bắc thì không ai dám nhận thứ nhất. Có nhà họ hậu thuẫn thì Tiêu Cục phía Bắc mới phát triển nhanh chóng, sau đó cứ thế lớn mạnh lên”.
Ngô Bình: “Nhà họ Mã chiếm bao nhiêu cổ phần?”
“70 phần trăm ạ”, Hồng Chiến đáp: “Vì thế, trả hoa hồng cho họ xong rồi trừ cả vốn đi nữa thì sư phụ cũng không còn lại bao nhiêu nữa”.
Ngô Bình: “Đành chịu thôi, Tiêu Cục mượn lực nhà họ thì mới phát triển được mà, Lý Long Thần nắm được 30 phần trăm cổ phần là khá lắm rồi”.
Hồng Chiến: “Sư phụ cũng bảo thế ạ, nhưng gần một năm nay nhà họ Mã đã đến tìm sư phụ hai lần, họ muốn mua nốt cổ phần của người, nhưng sư phụ không đồng ý, hình như nhà họ Mã đang bực mình”.
Ngô Bình: “Họ đã chiếm 70 phần trăm cổ phần rồi còn chưa đủ hay sao mà còn đòi mua nốt?”
Hồng Chiến: “Đệ tử nghe sư phụ nói là nhà họ Mã đã đổi chủ, chủ cũ bị bệnh nặng sắp qua đời, chủ mới lên thay là cháu trai của chủ cũ”.
Ngô Bình: “Đổi người quản lý nên đổi chính sách cũng phải, nhưng họ làm vậy thì hơi khó chấp nhận”.
Hồng Chiến: “Vâng, sư phụ mất ngủ cả đêm. Người bảo nếu người đồng ý thì công sức bao năm lại thành làm lợi cho người khác. Còn không đồng ý thì chắc chắn nhà họ Mã sẽ gây khó dễ. Hôm nay họ lại đến kiểm tra sổ sách chắc chắn lại muốn sinh sự”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Nhà họ Mã là thế lực lớn nhất ở Tây Bắc, nhưng chúng ta cũng không yếu thế đâu”.