Chương 1720

Chú tiểu gật đầu: “Vâng, người đó đang ở nhà của đại sư Tông Huy”.

Viên Thâm đi qua đi lại rồi cau mày nói: “Tu vi của tân này đã cao vậy rồi ư? Không được, gần 200 năm nay không có ai đến được La Hán Đường rồi, nhỡ để cậu ta đánh đến đây thì chúng ta sẽ mất hết thể diện, chỉ có cậu ta là vang danh thiên hạ thôi”.

Ông ta suy nghĩ một lát rồi gọi chú tiểu tới gần, thì thầm: “Hãy lừa cậu ta đến động Vạn Phật!”

Chú tiểu hoảng hốt nói: “Trưởng lão, động Vạn Phật toàn các lão tăng bị tẩu hoả nhập ma, thí chủ ấy mà vào đó nhỡ chết thì sao ạ?”

Viên Thâm cười lạnh: “Cậu ta đã giết đệ tử Trịnh Quan của thiền sư Nhàn Vân ở Đạt Ma Viện, trưởng lão Nhàn Vân có địa vị cao quý, chắc chắn không muốn tên kia lợi dụng chùa Đại Thiền để làm rạng danh cho mình. Ta làm vậy là nghĩ cho ông ấy thôi”.

Chú tiểu nghe xong thì nói: “Vâng, con sẽ đi làm ngay ạ”.

Ngô Bình đang uống trà thì chú tiểu quay lại rồi nói: “Thí chủ, đại sư Tông Huy bảo đã tìm được vị trí của cô gái kia, mời thí chủ đi theo tôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Chú tiểu đi trước dẫn đường, cả hai đi xuống núi, sau đó vượt qua một đỉnh núi rồi tới một khe núi âm u.

Cả hai đi thêm một đoạn vào trong thì tới một vách đá, sâu bên trong có một hang động cao hơn hai mét, bên ngoài có ghi là động Vạn Phật.

Chú tiểu nói: “Thí chủ, đại sư Tông Huy đang ở trong, mời thí chủ vào”.

Ngô Bình không suy nghĩ nhiều mà gật đầu rồi đi vào luôn.

Càng đi sâu vào trong, anh càng thấy hang động này rộng lớn, sâu bên trong hang động cao hơn năm mét, rộng bốn mét, trên vách động khắc rất nhiều tượng phật.

Điều khiến Ngô Bình ngạc nhiên là các tượng phật ở đây như đã được hô thần nhập tượng, bức nào cũng toả ra sức mạnh tinh thuần bất tận.

Cơ thể Ngô Bình không hề bài xích khí tức của phật giáo, vì thế anh không thấy khó chịu.

Nhưng Nhân Bì Viêm Dương thì ngược lại nên Ngô Bình đã cất nó vào trong không gian Hắc Thiên.

“Chẳng trách nơi này có tên là động Vạn Phật, nhiều tượng phật quá”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Anh đi thêm một đoạn nữa thì thấy có một cái hố cao hai mét, bên dưới tối om, nhưng có tiếng động vang lên.

Ngô Bình không biết Tông Huy đang ở đâu nên nhảy xuống tìm.

Vừa xuống đó, anh đã ngửi thấy một mùi hôi thối rất khó chịu.

Anh cau mày, không biết đây là nơi quỷ quái nào?

Ngô Bình đi tiếp thì nhìn thấy cạnh đó có một căn phòng không rộng lắm, có một người ăn mặc rách rưới đang nằm trên đống rơm ở bên trong, người đó cuộn tròn người, thi thoảng lại run lên.

Ngô Bình định hỏi thăm vị trí của Tông Huy nên bước vào rồi nói: “Cho tôi hỏi thăm một chút…”

Anh vừa lên tiếng, người đó chợt rú lên rồi tung móng vuốt sắc nhọn về phía anh.

Ngô Bình đã luyện quyền ý đến viên mãn nên người đó vừa ra tay, cơ thể của anh đã phản ứng lại ngay, sau đó thi triển Thần Quỷ Trường Vực và cả Kinh Lôi Chưởng để nghênh chiến.

Ầm!

Bất ngờ là người đó cũng sử dụng Kinh Lôi Chưởng, nhưng không tinh thuần bằng Ngô Bình nên đã bị đánh bay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play