Chương 1711

Thuồng luồng bơi được hơn một nghìn dặm thì dừng lại, nói: “Chủ nhân, nó đang ở gần đây”.

Ngô Bình nhảy xuống khỏi lưng Lý Dư, nói: “Đi đi”.

Cả Lý Dư và Viêm Dương cùng lặn xuống dưới. Mấy phút sau, mặt nước đột nhiên dao động dữ dội, một âm thanh trầm vọng lên từ dưới đáy biển sâu.

Lại vài phút nữa, cả vùng biển nhuộm màu đen, có lẽ là con mực tinh kia đã phun ra thứ chất lỏng màu đen này.

Lúc này, Viêm Dương nổi lên khỏi mặt nước nói: “Thượng tiên, con yêu quái biển đó đã bị bọn tôi giết chết!”

Ngô Bình gật đầu: “Để ta đi xem xem!”

Anh lặn sâu xuống nước khoảng một nghìn mét. Áp lực dưới lòng biển sâu làm anh cảm thấy cực kỳ khó chịu. Anh buộc phải thi triển Thần Quỷ Trường Vực để chống lại áp lực của nước.

Dưới đáy biển có một con mực to như một ngọn núi nhỏ đang nằm đó không động đậy. Nó bị đứt bốn cái tua. Trên cái đầu khổng lồ cũng đầy vết thương. Đây rõ ràng là tác phẩm của Lý Dư.

Ngoài vết đao, nó còn bị xé rách rất nhiều thịt, đó chắc chắn cũng là do Lý Dư làm.

Anh mở mắt thấu thị muốn xem xem bên trong cơ thể con mực tinh này có gì đáng giá không. Khi nhìn thấy bên trong, anh không khỏi trợn mắt lên bởi trong cái dạ dày khổng lồ có hàng trăm viên ngọc. Lại còn toàn là những viên linh châu đã có niên đại hàng nghìn đến hàng vạn năm! Con mực tinh này muốn từ từ tiêu hoá những viên linh châu này nên mới tích nó ở trong dạ dày.

Ngoài linh châu, ở đầu nó còn cũng có một hạt châu to cỡ trái dưa hấu, bên trong có một con mực nhỏ đang bơi qua bơi lại. Đây rõ ràng chính là yêu đan của nó!

Ngô Bình dùng kiếm Hắc Long bổ đôi đầu nó ra để lấy yêu đan. Sau đó anh thu hết linh châu trong người mực tinh rồi nhanh chóng bơi lên trên mặt nước.

Lý Dư cũng theo lên, nói: “Chủ nhân, tôi muốn ở lại đây vài hôm. Con mực này lớn quá một ngày ăn không hết”.

Con mực đã hoá yêu, xác nó có giá trị dinh dưỡng cực kì lớn đối với Lý Dư nên đương nhiên không thể bỏ phí.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được. Khi nào ăn xong thì rời đi nhé”.

Lý Dư ở lại còn Ngô Bình và Viêm Dương quay lại du thuyền.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng, Liễu Khinh Mi vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào mặt biển.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng người lướt trên mặt biển đi về phía du thuyền. Chỉ trong nháy mắt người đó đã tới gần rồi vút lên không trung và hạ cánh cách chỗ Liễu Khinh Mi không xa.

Liễu Khinh Mi lắp bắp hỏi: “Cậu… cậu đi đâu đó?”

Ngô Bình cười đáp: “Tôi đi lấy vài viên ngọc”.

Tâm trạng anh đang không tồi, anh lấy ra một viên linh châu nghìn năm đưa cho Liễu Khinh Mi rồi nói: “Nghiền nó thành bột, mỗi ngày cho em trai cậu dùng một thìa nhỏ. Bảy ngày sau là sẽ khỏi bệnh”.

Liễu Khinh Mi kinh ngạc hỏi: “Nó chữa được căn bệnh hiểm nghèo của em trai tôi sao?”

Ngô Bình: “Có lẽ sẽ được. Nếu có vấn đề gì cứ gọi cho tôi”.

Lúc này Quân Vô Tướng đi tới hỏi: “Đại tông sư, khi nào chúng ta đi vậy?”

Ngô Bình: “Bây giờ đi”.

Hai người họ lên trực thăng quay về Hải Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play