Chương 1691

Ngô Bình cũng lười nói nhiều lời vô nghĩa với cô gái này: “Nghe tôi khuyên một câu, nơi này không thích hợp cho người bình thường như các vị tới đâu, các vị đi vào trong sẽ bị người ta ăn sạch không chừa lại xương đó”.

Hoa Lâm ngạc nhiên: “Ý anh là sao?”

Ngô Bình nhìn vào mắt cô ta mà đáp: “Tôi chỉ nói tới đây, tin hay không tùy cô”.

Nói rồi anh bước xuống xe, đi đến cạnh ông Sơn.

Hoa Lâm bảo họ để ông Sơn xuống đất, ông Sơn đã không thể nói chuyện được nữa, chỉ có thể nhìn đám người ép buộc dẫn ông ta đi bằng ánh mắt tức giận.

Ngô Bình ngồi xổm một bên, nắm chặt tay ông Sơn cười nói: “Ông Sơn, tôi là bác sĩ Ngô được Siêu Quần mời đến, tôi có thể chữa được bệnh của ông”.

Mắt ông Sơn lóe sáng, ông ta miễn cưỡng gật đầu, đây là sự tin tưởng dành cho Ngô Bình.

Hoa Lâm thấy Ngô Bình không cho phép mình dẫn ông Sơn đi chỉ đành nói: “Anh Ngô, vậy chúng tôi không làm phiền nữa”.

Đám người lên xe, vừa định đi thì…

Ngô Bình vung tay, một tấm danh thiếp bay vào qua cửa sổ xe, vừa hay rơi trên cổ tay Hoa Lâm.

Anh lạnh nhạt nói: “Tôi nể tình sự hợp tác giữa hai bên nên tôi cho cô một tấm danh thiếp, nếu gặp nguy hiểm thì có thể gọi điện thoại cho tôi, không chừng có thể cứu cô một mạng”.

Hoa Lâm không nói gì, ra hiệu cho tài xế lái xe.

Sau khi đám người đi khỏi, Ngô Bình ôm ông Sơn vào nhà, trước tiên, anh cho ông ta uống một viên Tam Nguyên Đại Bổ Đan, sau đó lại dùng Ất Mộc Linh Lực khơi thông kinh mạch toàn thân của ông ta.

Mười mấy phút sau, sắc mặt ông Sơn trở nên hồng hào, bỗng chốc ngồi dậy nói: “Thần y, cảm ơn cậu đã cứu tôi”.

Ngô Bình cười nói: “Ông Sơn không cần khách sáo, tôi nhận thấy thể chất của ông khá tốt nhưng không biết tại sao sinh khí lại bị mất đi hơn nửa, nguyên khí cũng không đủ”.

Ông Sơn bội phục: “Thần y, cậu nói đúng quá”.

Dường như ông ta muốn nói gì đó với Ngô Bình nhưng Ngô Bình lại tỏ ý ông ta đừng nói, trước tiên đút cho ông ta một ly nước, sau đó lại bảo Vu Siêu Quần chuẩn bị đồ ăn.

Ông Sơn đã ba ngày không ăn gì, ông ta cần ăn một chút gì đó trước.

Vu Siêu Quần chạy về nhà, sau đó bưng một ít cháo đến. Ông Sơn ăn xong bát cháo, tinh thần cũng tốt hơn.

Ngô Bình nói: “Ông Sơn, chúng ta ra ngoài nói chuyện, ông nên phơi nắng nhiều hơn”.

Cứ thế hai người ngồi dưới ánh nắng nói chuyện phiếm.

Ông Sơn kể lại những gì mình đã trải qua ba năm trước.

Ngày hôm đó, ông ta muốn vào núi bắt một con nai như thường lệ để cải thiện bữa ăn cho đám trẻ ở trường học trên thị trấn.

Tình hình hôm đó hơi khác thường, dường như tất cả động vật đều trốn biệt, mất rất nhiều thời gian mà không tìm được gì, ông Sơn quyết định tiến sâu vào trong núi.

Đi được mấy mươi cây số đường núi thì ông ta ngửi thấy mùi hương kỳ lạ, chân vô thức đi theo hướng phát ra mùi hương, được vài trăm mét, ông ta nhìn thấy một cái ao nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play