Chương 1688

Người đào sâm bên trái cười lạnh: “Muốn cướp sâm của bọn tao à, xem mày có bản lĩnh hay không!”

Hắn ta đột nhiên hất tay một cái, một nắm cát đen ném đến. Cát đen này là do hắn dùng thuốc độc tạo ra, về mặt ngoài có gai nhỏ bén nhọn, đâm vào lập tức chết!

Ngô Bình lùi lại nhanh như chớp, tốc độ của cát đen vậy mà không nhanh bằng anh, nháy mắt đã đến trước một cây đại thụ, đợi cát đen rơi xuống đất, anh đạp mạnh chân, nhào đầu về phía hai người kia giống như mũi tên rời khỏi cung.

“Ầm!”

Một người bị anh đánh bay, phun ra máu tươi, xương cốt vỡ tan. Tên còn lại sắc mặt thay đổi rõ rệt, lại lấy ra một khẩu súng lục nòng dài đã được cải tạo, vừa giơ tay lên là bắn.

“Phanh!”

Ngô Bình nghiêng người, viên đạn xẹt qua quần áo, anh giơ tay lên, kiếm Hắc Long bay ra, bổ đầu người đàn ông làm hai, chết ngay tại chỗ!

Người bị thương đầu tiên vùng vẫy vài cái rồi cũng tắt thở. Anh nhìn ba thi thể, mặt không chút biểu cảm, đưa tay ra thảo ống nứa trúc bên hông bọn họ xuống.

Bên trong ống trúc quả nhiên là sâm núi. Hơn nữa dựa theo tiêu chuẩn của sâm núi, bọn họ đa số là sâm tể tướng, sâm tổng đốc, thậm chí còn có hai gốc thuộc cấp bậc sâm vua.

Ngô Bình xử lý ba thi thể, cũng không sốt ruột tìm những dược liệu khác, anh trở lại đường lớn, bảo Vu Siêu Quần tiếp tục lái xe.

Xe chạy được mấy cây số, đi qua một đoạn đường quanh co khúc khuỷu, đến một thị trấn nhỏ, thị trấn Hồi Long.

Vu Siêu Quần đã sống ở thị trấn từ nhỏ, thị trấn có bốn mươi, năm mươi nghìn dân, đa số đều làm công ở bên ngoài, những người ở đây đa phần đều là người già và trẻ nhỏ bị bỏ lại.

Chiếc xe Vu Siêu Quần đi là một chiếc có giá hơn triệu tệ, tên này vốn đắc ý, cố ý lái xe rất chậm, hơn nữa còn chào hỏi với người trong trấn.

Nhưng lái xe được một đoạn, cậu ta liền giật mình mà dừng xe lại. Cậu ta nhìn phía trước, đủ loại xe sang trọng đậu đầy hai bên đường lớn của thị trấn, xe có giá cao hơn xe cậu ta ở khắp nơi.

“Lạ lùng vãi! Sao trong thị trấn lại có nhiều xe tới như vậy?”, Vu Siêu Quần nói thầm một câu.

Ngô Bình nói: “Những người này hẳn là đến đây vì nhân sâm”.

Rất nhanh, xe dừng trước một toà biệt thự năm tầng ở phía Đông thị trấn, chính là nhà của Vu Siêu Quần. Ở nông thôn, giá thành để xây biệt thự tương đối thấp, nhưng biệt thự nhỏ này ít nhất cũng phải tốn một, hai triệu tệ, xem như là toà kiến trúc xa hoa nhất trong cả thị trấn.

Xe dừng lại, Vu Siêu Quần liền lớn tiếng gọi: “Vợ, bố mẹ, mau ra đây nghênh đón anh Ngô!”

Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng bước chân, một đám người đi tới, có người già phụ nữ, còn có trẻ nhỏ, đều là người nhà của Vu Siêu Quần.

Người nhà của Vu Siêu Quần vô cùng nhiệt tình, bố Vu lấy thuốc lá và trà tốt nhất ra chiêu đãi Ngô Bình.

Chuyến đi này Ngô Bình dẫn theo Mộc Lan và Ngọc Nô, anh bảo hai người hầu tặng tiền lì xì đã chuẩn bị sẵn cho người nhà họ Vu.

Gia đình của Vu Siêu Quần cũng được tính là có máu mặt trong thị trấn. Trong thị trấn, đại khái có khoảng một phần ba số người họ Vu, mà Vu Siêu Quần là người khá “được ưa thích”.

Người nhà họ Vu cầm tiền lì xì đều rất vui, càng nhiệt tình hơn với anh.

Ngô Bình nói với Vu Siêu Quần: “Siêu Quần, ở chỗ cậu có người nào biết rõ về núi rừng quanh đây không?”

Vu Siêu Quần suy nghĩ, nói: “Nếu nói hiểu rõ nhất về núi rừng quanh đây thì là ông Sơn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play