Chương 168

Sau khi bị phong toả kinh mạch, Tame không thể cử động được nữa. Hắn nhìn chằm chằm Ngô Bình, nói: “Võ công của anh quá lợi hại, tôi không phải đối thủ của anh. Xin hãy tha cho tôi lần này, tôi có thể cho anh tiền, rất nhiều tiền”.

Tên Tame này vừa nhìn đã biết không phải hạng hiền lành tử tế gì, Ngô Bình vốn dĩ không có ý định thả hắn đi. Anh lạnh lùng đáp: “Từ lúc anh bắt đầu ra tay với tôi thì kết cục đã định sẵn hôm nay là ngày giỗ của anh rồi, tiền cũng không cứu nổi anh đâu”.

Tame cúi thấp đầu, nói: “Tôi là đệ tử đời thứ ba nối dõi hương hoả của Hắc Thiên Giáo! Nếu anh giết tôi, Hắc Thiên Giáo sẽ không tha cho anh!”

“Vậy tôi thả anh đi thì anh cũng sẽ quay lại báo thù thôi, không phải sao?”, Ngô Bình cũng chẳng muốn nhiều lời với Tame, một chưởng vỗ đánh bốp vào đầu, khiến hắn chết ngay tại chỗ.

Sau khi tiêu diệt Tame, Ngô Bình lục soát người hắn, tìm thấy trên người hắn mấy cái lọ, bên trong toàn là trùng độc, thuốc độc. Vừa nhìn thấy mấy thứ này, Ngô Bình lập tức mang đi tiêu huỷ ngay.

Có điều, trong số mấy cái lọ đó có một cái khiến anh khá hứng thú. Đó là một cái lọ bằng vàng, bên trong là một kén trùng còn sống.

Bằng đôi mắt thần thông của mình, Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra cái kén trùng này có sức sống vô cùng mãnh liệt, vừa nhìn đã biết không phải thứ tầm thường. Thấy vậy nên anh giữ chiếc lọ này lại.

Ngoài ra, trên người Tame còn có một tấm lệnh bài làm từ ngà voi, to cỡ nắm đấm. Ngô Bình cũng giữ thứ này lại.

Sau khi khám xét xong người Tame, Ngô Bình gọi Hoàng Tử Cường và Cương Tử tới xử lý thi thể. Hoàng Tử Cường không hề ngạc nhiên, bình tĩnh nhận nhiệm vụ.

Ngô Bình quay vào trong sân như thể chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Anh tiếp tục luyện Ngũ Long Thánh Quyền. Tuyệt kỹ này tu vi càng cao thì uy lực càng lớn, anh muốn luyện thành nhanh nhất có thể.

Ăn cơm tối xong, anh lại đến khách sạn chữa trị cho Lâm Mỹ Kiều. Sau khi châm cứu xong, bệnh tình của bà ấy khá lên thấy rõ, ít nhất thì cũng không cần đến bệnh viện chạy thận nhân tạo nữa.

Lâm Mỹ Kiều đã quen với phương pháp điều trị này. Sau khi mặc xong quần áo, bà nói: “Cảm ơn cậu, Ngô Bình. Hiện giờ tôi đã khá hơn nhiều rồi”.

Ngô Bình gật đầu đáp: “Ngày mai mọi người có thể quay về rồi, nhớ uống thuốc đúng giờ là được”.

Nghe nói có thể quay về, Lâm Băng Tiên đột nhiên hoảng hốt, vội vã hỏi lại: “Không cần điều trị thêm một thời gian nữa sao?”

Ngô Bình đáp: “Không cần đâu, cứ uống thuốc đúng giờ là được”.

Không ai hiểu rõ lòng con gái hơn mẹ, Lâm Mỹ Kiều khẽ mỉm cười, nói: “Ngô Bình, hai mẹ con tôi giờ đã không còn vấn đề gì nữa. Cậu nói để Băng Tiên tiếp tục đi học nên chúng tôi sẽ về Vân Kinh. Tôi tìm một công việc ở đó, còn con bé sẽ tiếp tục đi học”.

Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi nói tiếp: “Hiện giờ cô còn yếu, trong thời gian ngắn vẫn chưa thể đi làm được. Thế này đi, hai người tới Vân Kinh trước, ở đó cháu có một căn nhà, hai người có thể ở tạm. Còn học phí của Băng Tiên, cháu nói rồi, cứ để cháu giúp chi trả, dù gì cũng đã ký hợp đồng rồi”.

Nghe Ngô Bình nói vậy, Lâm Mỹ Kiều vô cùng cảm động đáp: “Lại phải phiền cậu rồi, thực sự ngại quá”.

Ngô Bình đáp: “Chuyện nhỏ mà, căn nhà đó cháu được tặng. Hiện giờ cháu cũng không ở, để trống cũng phí mà”.

Cứ như vậy, hai mẹ con Lâm Mỹ Kiều thương lượng một hồi với Ngô Bình, sau cùng ra quyết định thứ ba tuần sau sẽ về Vân Kinh. Vừa hay, thứ ba tuần sau Ngô Bình cần đi Vân Kinh để gặp Đường Tử Di, như vậy là tiện đường.

Ngô Bình quay lại số Ba Đông Hồ thì phát hiện Hoàng Tử Cường đã đứng ở cửa chờ anh, điều đó khiến Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ. Anh hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play