Chương 166

Lúc này, Ngô Bình chưa hề biết nguy hiểm đang đến gần, anh đang luyện Niêm Hoa Chỉ. Anh đã mày mò ra đoạn sau của Niêm Hoa Chỉ rồi, sau đó thi triển kết hợp hai mươi đường chỉ pháp tạo ra sự biến ảo khó lường.

Nhưng anh vẫn thấy còn thiếu sót gì đó, càng luyện thì cảm giác ấy càng mãnh liệt. Mãi sau đó, anh mới nhận ra hình như phải đạt đến cảnh giới phóng chân khí ra ngoài thì mới có thể phát huy tối đa thực lực của nó.

“Chắc mình cũng sắp đạt đến cảnh giới ấy rồi”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Hai năm ngồi tù, anh hoàn toàn tịnh tâm, ngoài ăn uống và nghỉ ngơi ra thì chỉ luyện công. Vất vả tu luyện như vậy có hiệu quả ngang với tu luyện ở bên ngoài mười năm, vì vậy anh đã tạo được một nền móng vững chắc.

Lúc này, anh khom người đứng dậy, giơ tay vòng qua ngực rồi điều khiển chân khí vận chuyển theo hơi thở. Nửa tiếng sau, chân khí trong người anh chợt ngưng đọng, sau đó nhanh chóng giảm một nửa, nhưng năng lượng lại tăng lên một bậc.

Cơ thể anh trống rỗng như sắp ngất xỉu đến nơi, Ngô Bình hoảng sợ, vội vàng ngồi xếp bằng xuống rồi điều hoà hơi thở.

Anh tu luyện một mạch đến tối, bấy giờ chân khí trong người mới trở lại như ban đầu. Anh phát hiện chân khí của mình đã dồi dào hơn, nội lực cũng thâm hậu hơn.

“Được phết! Vậy là mình có thể phóng chân khí ra ngoài được rồi”.

Dứt lời, anh chợt thấy có một luồng sáng nhàn nhạt xuất hiện ngoài cơ thể, đó chính là chân khí của anh.

Tay phải anh thi triển Niêm Hoa Chỉ, khẽ điểm một cái, ba đường chân khí đã phóng ra, đập xuống đá cuội dưới đất, làm đá vỡ tan.

“Không tồi, uy lực của Niêm Hoa Chỉ này còn mạnh hơn cả đạn bắn”, Ngô Bình mắt sáng lên, vô cùng hài lòng về hiệu quả của chiêu thức này.

Lúc này, Ngô Mi cũng đã tan học về nhà. Cô bé chạy đi tìm Ngô Bình, vừa thấy anh là reo lên: “Anh ơi, đại học Hoa Thanh gọi điện cho em!”

Ngô Bình mắt sáng lên, vội vã hỏi: “Ồ, họ nói thế nào?”

Ngô Mi cười đáp: “Người gọi điện là trưởng ban tuyển sinh của họ. Thầy ấy họ Long, thầy nói thành tích của em rất tốt, hy vọng em sẽ cân nhắc việc vào trường Hoa Thanh học”.

Ngô Bình biết hai ngôi trường đỉnh nhất cả nước là Hoa Thanh và Thiên Kinh trước nay vẫn giành giật những học sinh giỏi nhất. Lần này Ngô Mi đạt thành tích nổi trội như vậy, đương nhiên họ sẽ quan tâm tới cô bé.

Anh gật đầu đáp: “Chắc chắn không lâu nữa, đại học Thiên Kinh cũng sẽ gọi tới. Em đừng đồng ý vội, chưa cần vội vã lựa chọn”.

Ngô Mi gật đầu như bổ củi, sau đó cô bé đi tìm Chu Thanh Nghiên chơi với mình. Sau khoảng thời gian sống chung, cô bé đã coi Chu Thanh Nghiên như chị ruột, không có chuyện gì là không tâm sự với cô ấy.

Ngô Bình còn muốn luyện Ngũ Long Thánh Quyền một lúc nữa nhưng đột nhiên anh nghe tiếng động lạ. Mắt anh chăm chú nhìn về phía góc tường. Bức tường đó rất cao, bên ngoài là cây cối um tùm, theo lẽ thường không thể có người ở đó.

Nhưng Ngô Bình lại nghe thấy tiếng thở nhẹ. Sau khi anh phóng thích chân khí ra bên ngoài thì chân khí của anh càng nhạy cảm hơn. Cho dù là tiếng động nhỏ nhất anh cũng có thể nghe thấy.

Ngô Bình lập tức mở mắt thần, nhìn thấy đằng sau vách tường có một người đàn ông tóc dài, mặc trang phục kỳ lạ, cổ đeo một chuỗi vòng đầu lâu trông vô cùng quỷ dị.

Ngô Bình nheo mắt lại, lẽ nào đây là cao thủ của nhà họ Cung tìm tới?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play