Chương 1649
Mộ Dung Kiều: “Nhà Mộ Dung của tôi không phải thế lực lớn mạnh ở Sư Thành, kém xa so với nhà họ Lý. Nhưng một đại sư nói rằng nhà họ Lý nhất định phải giết tôi, nếu không sẽ không được yên ổn, trong vòng mười năm sẽ bị nhà Mộ Dung thay thế. Vì vậy kể từ đó, nhà Mộ Dung của tôi đã bị chèn ép khắp nơi”.
Ngô Bình: “Nhà họ Lý lo lắng về sự trỗi dậy của nhà Mộ Dung, vì vậy đã ra tay trước. Hơn nữa họ đã biết rằng người chủ chốt trong nhà Mộ Dung là cô”.
Mộ Dung Kiều: “Đúng vậy, thế nên mấy năm nay gia đình tôi rất khổ sở. Nếu không có nhà họ Quách liên tục hỗ trợ thì nhà Mộ Dung đã xong đời từ lâu rồi. Nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn rất khó khăn, việc kinh doanh của chúng tôi đã bị thu hẹp, bây giờ chúng tôi đã trở thành một gia tộc hạng ba ở Sư Thành”.
Ngô Bình: “Nếu đã không thể đấu lại, tại sao không rời khỏi Sư Thành?”
Mộ Dung Kiều: “Không phải là chúng ta không đấu lại được, nhà họ Lý mấy năm nay cũng đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi bởi chúng tôi. Ví dụ như con trai của Lý Vạn Long bị thương nặng. Hơn nữa, tôi cũng khiến nhà họ Lý tổn thất hàng trăm tỷ đô la trong một dự án”.
Ngô Bình: “Nhà họ Lý thật quá vô lý, chỉ nghe lời đại sư nói mà đã đối phó với nhà cô”.
Mộ Dung Kiều chua xót nói: “Đúng vậy, nhưng đáng tiếc tôi không biết võ công, nếu không tôi nhất định sẽ dạy cho nhà họ Lý một bài học”.
Sau đó cô ấy thở dài: “Thật ra lần trước chết, tôi muốn nhà họ Lý thật sự cho rằng tôi đã chết. Nhưng hiện tại, xem ra nhà họ Lý không tin”.
Ngô Bình thấy rất kỳ quái: “Tại sao lại không tin?”
Mộ Dung Kiều: “Bố tôi gọi điện nói với tôi rằng nhà họ Lý đã cử người đến đào mộ tôi, nhưng họ không tìm thấy xác”.
Ngô Bình nhíu mày: “Nhà họ Lý thật tàn nhẫn, ngay cả người chết cũng bị đào mồ”.
Mộ Dung Kiều khẽ thở dài: “Thế nên hiện tại tôi không cần giả chết nữa, chẳng thà trở về đối mặt với nhà họ Lý”.
Lái xe thêm nửa tiếng, họ chạy xe vào một khu biệt thự kiểu nhà vườn.
Xe dừng trước một tòa biệt thự, hai người xuống xe, một con Labrador lao ra nhào vào vòng tay của Mộ Dung Kiều.
Mộ Dung Kiều vui vẻ nói: “Lina, chị nhớ em rất nhiều”. Vừa nói, cô ấy vừa hôn lên mặt con chó vài cái.
Ngay lập tức, một đôi vợ chồng bước ra, khuôn mặt đầy vẻ buồn bã. Nhìn thấy Mộ Dung Kiều, người phụ nữ đột nhiên ôm cô ấy khóc.
Mộ Dung Kiều hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy, sao mẹ lại khóc?”
Người đàn ông trung niên cũng đang lau nước mắt, nói: “Kiều Nhi, em trai của con đã bị nhà họ Lý bắt cóc”.
Lần đầu tiên khuôn mặt Mộ Dung Kiều lộ ra sát khí: “Nhà họ Lý bắt cóc An Cát sao?”
Người phụ nữ nói: “Ngoài nhà họ Lý ra thì còn ai vào đây nữa? Kiều Nhi, tại sao chúng ta không rời khỏi Sư Thành? Mẹ lo rằng cứ tiếp tục thế này, nhà họ Lý sẽ giết chúng ta!”
Mộ Dung Kiều nhẹ giọng nói: “Bố, mẹ, chúng ta vào nhà nói chuyện”.
Trong phòng khách, cô ấy giới thiệu Ngô Bình: “Bố, đây là Lý Huyền Bình, cháu trai cả của nhà họ Lý ở Á Mã”.
Người đàn ông vội vàng nói: “Thì ra là cậu Lý, ngưỡng mộ đã lâu!”
Mộ Dung Kiều: “Đây là bố tôi, Mộ Dung Tường, và mẹ tôi, Quách Minh Lệ”.
Ngô Bình: “Chào cô chú!”