Chương 1647
Nói xong, cô ấy nhìn bầu trời đêm phía trước bên trái và nói: “Trong mười giây nữa, một ngôi sao băng sẽ vụt qua”.
Ngô Bình nhìn trời, thầm nhẩm tính.
Quả nhiên, khoảng mười giây sau, một ánh sáng vụt qua, đó là một ngôi sao băng.
Anh giơ ngón tay cái lên: “Hay quá!”
Mộ Dung Kiều nói: “Sau lần cuối cùng chết, tôi có năng lực tránh tai họa”.
Ngô Bình rất có hứng thú: “Nghĩa là sao?”
Mộ Dung Kiều: “Ví dụ như khi nhìn thấy anh, tôi đã biết ở bên anh sẽ rất an toàn. Nhưng một khi rời xa anh tôi sẽ vô cùng nguy hiểm, rất nhanh sẽ rơi vào hiểm cảnh”.
Ngô Bình nhìn cô ấy với ánh mắt kỳ lạ.
Cô ấy hỏi: “Sao anh lại nhìn tôi như thế?”
Ngô Bình: “Tôi nghĩ tôi đã biết cô là gì rồi”.
Hai mắt Mộ Dung Kiều hai mắt sáng lên, cô ấy vội vàng hỏi: “Tôi là gì?”
Ngô Bình: “Cô chính là trích tiên!”
Mộ Dung Kiều tò mò hỏi: “Trích tiên là gì?”
Ngô Bình: “Cô vốn là tiên, nhưng vì một lý do nào đó mà bị giáng xuống phàm trần. Tuy nhiên, một số năng lực của cô vẫn được giữ lại, và sau mỗi lần chết, cô sẽ thức tỉnh một năng lực”.
Mộ Dung Kiều gãi gãi đầu: “Tôi từ đâu tới? Là tiên nhân gì?”
Ngô Bình: “Tôi không biết cô từ đâu tới, nhưng cô hẳn là rất mạnh, ít nhất là cường giả cấp thiên tiên !”
Mộ Dung Kiều bĩu môi: “Nhưng dù trước kia như thế nào thì hiện tại tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường”.
Ngô Bình đột nhiên cảnh giác, nhìn chằm chằm Mộ Dung Kiều, hỏi: “Đừng nói là cô tìm tôi để báo thù cho ông ngoại cô đấy chứ?”
Mộ Dung Kiều lạnh nhạt nói: “Ông ấy không chết, tại sao tôi lại phải báo thù?”
Sắc mặt Ngô Bình trầm xuống, lúc này mới nhớ tới Mộ Dung Kiều có khả năng cải tử hồi sinh!
Mộ Dung Kiều: “Đừng lo lắng, ông ngoại đã ra nước ngoài, hơn nữa sẽ không bao giờ trở lại”.
Ngô Bình: “Cho dù bọn họ rời đi, cô cũng không muốn lấy lại tài sản của nhà họ Quách sao?”
Mộ Dung Kiều nhún vai: “Của cải đối với tôi không có ý nghĩa gì. Hơn nữa sau này anh nuôi tôi, thế nên tiền cũng chẳng để làm gì”.
Ngô Bình chỉ vào mũi mình: “Tôi nuôi cô?”
Mộ Dung Kiều cười nói: “Đúng vậy, bởi vì cảm giác của tôi cho tôi biết rằng đi theo anh mới an toàn. Tôi đi theo anh, thế nên anh phải chịu trách nhiệm về thức ăn, quần áo, nhà ở và mọi chi phí của tôi chứ?”
Ngô Bình thở dài: “Được rồi, nể mặt cô là trích tiên, cô có thể sống ở chỗ này”.
Mộ Dung Kiều: “Tôi không sống ở đây, tương lai anh đi nơi nào, tôi sẽ đi theo đó, không rời nửa bước”.
Ngô Bình nhíu mày: “Thế này không phù hợp lắm”.
Mộ Dung Kiều: “Đừng lo lắng. Nếu như bạn gái của anh xuất hiện, tôi sẽ tránh đi”.
Ngô Bình ho khan một tiếng: “Ý của tôi không phải như vậy”.
“Anh không cần giải thích, tôi hiểu mà”, Mộ Dung Kiều cười nói.