Chương 1611

Anh phất tay một cái, chiếc mặt nạ da người từ trong ngăn bàn chui ra. Mặt nạ da người này anh mới sử dụng một lần, mặc dù nó chưa ra tay nhưng Ngô Bình cảm thấy sức mạnh của nó chắc chắn phải ngang với Chân Quân.

Cảm nhận được sức mạnh kinh hoàng của mặt nạ da người, Mông Trạch bất giác lùi ra xa, nói: “Giáo chủ, đây rốt cuộc là thứ tà vật gì vậy?”

Ngô Bình đáp: “Không phải tà vật nên không phải sợ đâu”.

Mông Trạch nói với Ngô Bình: “Giáo chủ thời gian này đừng ra ngoài. Cơn tiểu thoái bệnh này dài thì ba tháng, ngắn thì nửa tháng, cần phải kiên trì chờ đợi”.

Ngô Bình còn rất nhiều việc phải giải quyết, đương nhiên không thể ở mãi trong nhà. Anh đáp: “Không sao, tôi sẽ có cách để tự bảo vệ mình”.

Trong lúc nói chuyện, toàn thân Ngô Bình toát mồ hôi lạnh, bắt đầu nôn mửa, trong người cảm thấy vô cùng khó chịu. Mông Trạch và Trương Tây Linh ở bên cạnh phục vụ anh. Một người đưa nước, một người đưa khăn.

Tình trạng của Ngô Bình ngày một tệ hơn. Anh nằm trên chiếc ghế dài, đắp một chiếc chăn mỏng.

Trong trí nhớ của anh, lần gần đây nhất anh từng ốm một trận nặng thế này là năm lớp Một. Anh vô cùng ham chơi, giữa mùa đông chạy ra Đông Hồ câu cá, kết quả không may bị rơi xuống nước.

Mùa đông năm đó cực kỳ lạnh, âm tận mấy độ, mặt hồ còn đóng băng. Anh bị tụt xuống hố băng, uống phải nước đá.

Trong lúc ý thức mơ hồ, anh được bố anh đang đi làm công cho người ta ở phía không xa cứu lên. Ngô Bình dù không chết đuối nhưng cũng vì đó mà bị thương hàn rất nặng. Anh nằm viện ba ngày, sốt rất cao.

Anh còn nhớ, lúc bố cứu anh lên thì vừa hô hấp nhân tạo cho anh, vừa khóc vừa mắng. Nghĩ tới đây, anh không khỏi thấy đau xót trong lòng.

“Mọi người cứ lui xuống trước đi”, anh nói.

Trương Tây Linh và Mông Trạch không dám trái lệnh nên đi sang phòng đọc sách.

Ngô Bình nhắm mắt lại, khoé mắt không biết đã ướt từ lúc nào. Thật kỳ lạ là con người càng ở trong cảnh khó khăn khắc nghiệt thì càng nhớ rất lâu về những ký ức đẹp trong khoảng thời gian đó. Anh nhớ chuyện hồi nhỏ bố nhấc anh lên rồi làm máy bay cho anh bay vòng vòng quanh sân. Nhớ hồi bố còn là thợ mộc, vất vả lọ mọ đến đêm khuya để làm kiếm gỗ, dao gỗ đồ chơi cho anh. Anh còn nhớ cả năm xưa bố anh đi xe đạp hơn một trăm cây số trong cơn mưa để đi từ chỗ làm việc đến trường anh học chỉ để đưa cho anh một túi đồ ăn mà anh thích.

Càng nghĩ đến chuyện trước kia, anh càng không kiềm chế được tâm trạng của mình. Cơ thể anh đang yếu nên tinh thần cũng yếu theo. Ngô Bình lúc này không phải Nhân Tiên, chẳng phải thần y mà chỉ là một người bình thường đang thương nhớ người cha đã qua đời của mình mà thôi.

“Không được! Nếu cứ thế này, mình sẽ tẩu hoả nhập ma mất”, Ngô Bình lòng sinh cảnh giác. Anh lau nước mắt, bắt đầu niệm Đại Phạn Thiền Âm thì mới dần bình tĩnh lại.

Hai tiếng sau, Ngô Bình bắt đầu ngửi thấy mùi hôi trên cơ thể mình. Lông mày anh rụng, móng tay chuyển màu đen, tóc khô rồi chuyển màu vàng vàng, đôi mắt vô hồn.

“Lần tiểu thoái bệnh này còn nghiêm trọng hơn mình tưởng”, anh khẽ thở dài.

Theo anh được biết thì ngày thứ hai của trận đại thoái bệnh là khi bệnh tình trở nên nghiêm trọng nhất, sau đó mới đỡ dần đi. Bệnh đến thì vừa bất ngờ vừa nghiêm trọng, nhưng lúc đỡ thì mỗi ngày chỉ một chút. Cho nên, thời gian hồi phục khá dài, nhanh thì một tháng, dài thì ba tháng thậm chí nửa năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play