Chương 16

Ngô Bình đi về phía hai người kia, từng bước chân vô cùng nặng nề. Anh thực sự không thể ngờ người anh em tốt nhất lại phản bội mình như vậy!

Tôn Tình mắt nhìn chằm chằm Ngô Bình. Tôn Tình ngoại hình khá ưa nhìn, có thể chấm điểm tám trên mười. Năm xưa để theo đuổi Tôn Tình, Ngô Bình đã phải bỏ ra không ít công sức.

Ngô Bình nhìn Tôn Tình – người con gái mà anh định rằng sau khi ra tù sẽ đối xử thật tốt để bù đắp thiệt thòi mà trong lòng hỗn loạn.

Tôn Tình vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Ngô Bình, tôi tới ga tàu gặp anh là vì muốn nói rõ mọi việc trước khi tốt nghiệp. Hai chúng ta đã không còn phù hợp, chia tay đi!”

Ngô Bình khẽ thở dài: “Cô quả thực không hề kiên nhẫn, đúng ra chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa là cô sẽ hiểu rõ mọi chuyện…”

“Tôi không cần hiểu!”, Tôn Tình lạnh lùng đáp: “Chúng ta đã chia tay rồi, sau này đừng liên quan gì đến tôi nữa…”

Ngô Bình tự cười nhạo bản thân, đối phương vứt bỏ anh như một đôi giày cũ, vậy thì anh còn nói nhiều để làm gì?

Anh nhẹ nhàng xoay người, bình thản nhìn Triệu Kỳ Lượng – người từng là anh em tốt nhất của anh!

Triệu Kỳ Lượng không dám nhìn thẳng vào anh, khẽ cúi đầu xuống.

Tôn Tình đẩy mạnh anh ta, giận dữ nói: “Triệu Kỳ Lượng, anh sợ cái gì? Giờ anh đã mạnh hơn anh ta nhiều rồi!”

Triệu Kỳ Lượng như thể được cổ vũ, ngẩng đầu lên, nói lớn: “Tôn Tình hiện giờ là bạn gái tôi! Ngô Bình, đừng trách tôi, tình yêu đến quá bất ngờ, tôi…!”

Lư Tuấn Phi đứng bên cạnh cười lạnh, ngắt lời: “Triệu Kỳ Lượng, sao cậu có thể vô liêm sỉ như vậy? Lại còn tình yêu? Ban đầu nhà cậu khó khăn, sau khi nộp học phí đến tiền ăn còn không có, lúc đó không phải Ngô Bình cho cậu mượn thẻ cơm, cho cậu tùy ý sử dụng sao? Cậu ở bên ngoài làm thêm không hết việc, không phải Ngô Bình tới giúp cậu hay sao? Còn lần cậu ốm nằm viện, không phải Ngô Bình nộp viện phí cho cậu hay sao? Sau đó còn ở trong viện chăm cậu nửa tháng trời? Còn cậu thì sao? Ngoài việc tốt với bạn gái cậu ấy ra thì cậu làm được việc gì cho cậu ấy chưa?”

Triệu Kỳ Lượng há miệng, nhưng không thể thốt ra lời nào, mặt hết xanh lại trắng.

Tôn Tình lạnh lùng nói: “Lư Tuấn Phi, việc này liên quan gì đến anh?”

Lư Tuấn Phi hừ lạnh đáp: “Đương nhiên là có liên quan, ông đây không quen nhìn đám tiểu nhân chim chuột!”

Tôn Tình tức đến nỗi đỏ bừng mặt, cô ta quay lưng nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, tôi không muốn dài dòng! Hai năm nay anh ngồi tù, bạn bè tôi xì xào bàn tàn sau lưng tôi, người nhà cũng nói tôi không ra gì, tôi thực sự rất áp lực! Tôi và anh chia tay chỉ là chuyện sớm muộn, tôi không thể chấp nhận một người có tiền án tiền sự…”

“Không cần nói nữa!’, Ngô Bình cắt ngang: “Loại phụ nữ như cô quả thực không xứng với Ngô Bình này!”

Tôn Tình như một con vịt bị bóp cổ, lập tức dùng giọng chói tai chất vấn: “Anh nói cái gì! Tôi không xứng với anh?”

Lư Tuấn Phi gật đầu như bổ củi: “Nói rất hay!”

Ngô Bình không tiếp chuyện Lư Tuấn Phi, anh vẫy tay với Triệu Kỳ Lượng. Triệu Kỳ Lượng ì ạch, miễn cưỡng bước tới, gượng gạo nói: “Ngô Bình, tôi…”

Ngô Bình giáng cho Triệu Kỳ Lượng một cái tát như trời giáng. Cú tát đó đủ khiến anh ta nổ đom đóm mắt, ngã vật ra đất.

Tôn Tình thất kinh: “Ngô Bình, anh dám đánh người!”

Triệu Kỳ Lượng cũng lập tức nhảy dựng lên, giận dữ nhìn Ngô Bình, chỉ vào mặt anh nói: “Ngô Bình! Là do bản thân cậu vô dụng, không giữ được bạn gái, tôi làm gì sai kia chứ? Nếu cô ấy không theo tôi thì cũng sẽ theo người khác!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play