Chương 1577
Năng lực này không chỉ có ích với anh mà còn có tác dụng với người khác.
Hơn mười phút sau, Trương Tây Linh đột nhiên cảm thấy cánh tay đã gãy của mình ngứa râm ran. Ông ta quan sát kỹ hơn thì nhận ra một phần cánh tay nhỏ đang mọc ra. Nhưng giờ nó mới to cỡ cành nho.
Ông ta trợn tròn mắt, sững sờ nói: “Đây là…”
Ngô Bình: “Khoảng chừng ba tháng nữa ông sẽ có cánh tay mới mọc ra. Chú ý không được làm tổn thương cánh tay mới, nếu không sẽ rất phiền phức”.
Trương Tây Linh vừa vui mừng vừa kinh ngạc, vái anh một cái: “Tạ ân điểm của giáo chủ!”, cánh tay tàn phế là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong đời Trương Tây Linh, thật không ngờ giờ ông ta lại có được cánh tay mới!
Ngô Bình ừm một tiếng rồi hỏi: “Bảo Đại Sơn đã đến chưa?”
Mông Trạch đáp: “Giáo chủ, để tôi đi bắt hắn tới đây!”
Ngô Bình xua tay: “Thôi bỏ đi, sớm muộn gì cũng đụng mặt thôi. Mông Trạch, ông và Trương Tây Linh, Phạm Ân Cách đi tới trụ sở của Hắc Thiên Giáo. Tôi cho mọi người thời gian hai ngày, trong hai ngày đó hãy cố gắng thâu tóm toàn bộ Hắc Thiên Giáo”.
Mông Trạch cúi người đáp: “Vâng!”
Mấy người kia nhanh chóng rời khỏi đó. Hai ngày là quá ngắn nên phải lập tức hành động ngay.
Đợi mọi người đi khỏi, Hòang Tương hít sâu một hơi, nói: “Cậu chủ, tôi thực không ngờ cậu lại lợi hại đến vậy! Ông già này hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt!”
Ngô Bình: “Ông Hoàng, cứ tạm thời thả Bảo Đại Sơn. Ngày kia, chúng ta đi gặp Minh Vương”.
Hoàng Tương: “Được!”
Hai người họ đi nghỉ ngơi một lát, trời sáng thì tới chỗ ở của Hoàng Tương. Buổi sáng hôm nay, Ngô Bình còn phải đi chúc thọ ông cụ Quách. Anh quyết định sẽ đem tặng một viên Tam Nguyên Đại Bổ đan.
Chín giờ sáng, Lý Hoằng Đào đã đến. Khi cậu ta nhìn thấy Ngô Bình xuất hiện với thân phận là “Lý Huyền Bình” thì tỏ ra vô cùng thù địch. Cậu ta nhướn mày hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Hoàng Tương vội vã nói: “Cậu chủ Đào, là ông chủ bảo cậu chủ Huyền Bình tới, chúng tôi cùng tới chúc thọ ông cụ Quách”.
Lý Hoằng Đào cười lạnh: “Tôi cần anh ta đi cùng sao?”
Ngô Bình thấy cũng chẳng sao, ai đi chúc thọ cũng đều như nhau cả nên đáp: “Hoằng Đào, cậu tự đi cũng chẳng sao. Đây là quà mà tôi chuẩn bị”, nói rồi anh đưa cho cậu ta chiếc lọ nhỏ đựng Tam Nguyên Đại Bổ đan.
Lý Hoằng Đào còn chẳng thèm liếc nhìn, khinh bỉ nói: “Cái thứ rác rưởi không đáng tiền của anh thì thôi bỏ đi. Tôi đã chuẩn bị quà tặng từ lâu rồi!”
Ngô Bình cũng chẳng nổi giận mà chỉ thu lại đan dược rồi nói: “Hoằng Đào, đến nhà họ Quách phải biết giữ lễ nghĩa, không được làm bậy”.
Lý Hoằng Đào trợn mắt: “Anh đang giáo huấn tôi sao?”
Ngô Bình chẳng thèm nói gì nữa còn Lý Hoằng Đào đòi Hoàng Tương đưa cho một tờ chi phiếu rồi đi khỏi đó.
Lý Hoằng Đào đi khỏi, Hoàng Tương lắc đầu nói: “Cậu chủ, để cậu ấy đi một mình có ổn không?“