Chương 1573
Trương Tây Linh khẽ thở dài: “Giáo chủ tiền nhiệm quá trẻ, tu vi cũng không cao, nếu không dùng cách này thì không thể kiểm soát thuộc hạ.
Đinh Nộ Công tiếp lời: “Nhưng giáo chủ thì khác, cậu năng lực đầy mình, thể hiện một loại năng lực thôi cũng đủ làm mọi người tâm phục khẩu phục”.
Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Thế à? Vậy giáo chủ của các ông, tương lai quá dễ làm rồi”.
Trương Tây Linh húng hắng: “Giáo chủ à, thật ra để trở thành giáo chủ còn cần phải được ‘thần Hắc Thiên’ công nhận”.
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm. Chuyện này Trương Tây Linh không nói, xem ra có ý giấu giếm.
Trương Tây Linh cười bảo: “Với tài năng của giáo chủ, chắc chắn sẽ được thần Hắc Thiên công nhận”.
Ngô Bình biết cái gọi là “công nhận” kia nhất định khó vô cùng, bằng không họ đã chọn được giáo chủ mới từ lâu rồi, không cần chờ đến bây giờ.
“Nói đi, chuyện được thần Hắc Thiên công nhận là sao?”, anh hỏi Trương Tây Linh.
Bây giờ Trương Tây Linh không giấu nữa, trả lời: “Giáo chủ, chúng tôi chọn cậu làm giáo chủ mới, chỉ có thể là giáo chủ tạm quyền. Nếu muốn trở thành giáo chủ chính thức thì phải cần sự công nhận của thần Hắc Thiên. Trụ sở chính của Hắc Thiên Giáo có động thần Hắc Thiên. Chỉ cần giáo chủ có thể bước vào đó và lấy được mặt nạ Hắc Thiên đặt ở nơi sâu nhất, tức là đã nhận được sự công nhận của thần Hắc Thiên, trở thành giáo chủ Hắc Thiên thật sự”.
Ngô Bình hỏi: “Các giáo chủ tiền nhiệm của các ông có từng lấy được mặt nạ chưa?”
Trương Tây Linh đáp: “Là thế này. Nếu giáo chủ mới do giáo chủ tiền nhiệm chỉ định thì không cần sự công nhận của thần Hắc Thiên, có thể trực tiếp kế vị giáo chủ”.
Phạm Ân Cách tiếp lời: “Đúng vậy. Cậu không được giáo chủ tiền nhiệm chỉ định, phải được thần Hắc Thiên công nhận mới có thể trở thành giáo chủ thật sâu. Tất nhiên, một khi cậu được thần Hắc Thiên công nhận thì sẽ sở hữu tư cách cha truyền con nối. Con cháu của giáo chủ, bất luận năng lực ra sao, đều có thể trực tiếp kế thừa ngôi vị giáo chủ”.
Ngô Bình nói: “Ra là thế. Vậy trong lịch sử, có bao nhiêu người đã vào động thần Hắc Thiên và nhận được sự công nhận của thần Hắc Thiên rồi?”
Vẻ mặt Trương Tây Linh hơi xấu hổ: “Thưa giáo chủ, ghi chép cho biết có tổng cộng mười sáu người vào động thần Hắc Thiên, nhưng không một ai thành công”.
Ngô Bình cảm thán: “Mười sáu người mà không ai thành công, xem ra độ khó khá cao”.
Đinh Nộ Công bày tỏ: “Chắc chắn giáo chủ sẽ thành công”.
Ngô Bình không quan tâm lắm, chức giáo chủ này nếu làm được là tốt nhất, không làm được cũng chẳng hề gì. Dù sao mục đích của anh chỉ là lấy được bảo vật của Hắc Thiên Giáo.
Đúng lúc này, Trương Tây Linh bỗng nhiên biến sắc: “Có người đến!”
Ngay giây sau, Ngô Bình cảm thấy có một năng lượng vừa mạnh vừa kỳ lạ đang bao trùm nơi này, khiến người ta cảm thấy bị đè nén.
Đinh Nộ Công xông ra ngoài, dõng dạc nói: “Đinh Nộ Công ở đây! Ai dám vô lễ với giáo chủ?”
Trương Tây Linh và Phạm Ân Cách cũng lao ra ngoài. Bốn người lần lượt lên tiếng.
Một giọng nói vang lên nhẹ bẫng: “Hừm! Không có sự công nhận của chúng tôi, dù có là ai cũng không được tự xưng là giáo chủ! Bốn người làm như vậy, không sợ hình phạt của giáo quy sao? Bổn hổ pháp cho các người nửa giờ suy nghĩ, hoặc ra ngoài, hoặc chết trong đấy!”