Chương 1559
Lý Dư: “Chủ nhân, tôi chưa ra biển bao giờ, sau lần đó, tôi mới biết thế giới rộng lớn thế nào. Ở sâu dưới lòng biển có rất nhiều sinh vật hung hãn, có nhiều con tôi chẳng dám động vào. Trên đường về, tôi còn bị một con cá mực khổng hồ tập kích, nếu không phải tôi nhanh trí thì chắc đã thành mồi ngon trong bụng nó rồi”.
Ngô Bình: “Cá mực khổng lồ ư? Nó to lắm à?”
Lý Dư: “Một cái xúc tu của nó còn to hơn người tôi”.
Ngô Bình: “Nào nào, ngươi hãy dắt ta đi, để ta xử lý con cá mực ấy”.
Lý Dư mừng rỡ: “Vâng, có chủ nhân giúp đỡ thì nó chết là cái chắc”.
Ngô Bình cũng rất muốn thử ra biển nên nói: “Để ta về mua du thuyền rồi chúng ta cùng ra biển”.
Lý Dư: “Không cần du thuyền đâu ạ, tôi có thể cõng chủ nhân đi”.
Ngô Bình liếc mắt: “Ai cần ngươi cõng”.
Anh nói: “Mấy ngày tới đừng có chạy lung tung, tập trung tu luyện đi”.
Lý Dư vội nói: “Vâng ạ”.
Ngô Bình ở lại với Lý Dư thêm một lát rồi tới quán cà phê Khinh Ngữ, khi anh đến thì đã thấy Bạch Băng ngồi chờ trong quán rồi.
“Chị Băng”, Ngô Bình mỉm cười rồi ngồi xuống ghế đối diện.
Xung quanh hai người có rất nhiều chậu cây, cùng với điệu dang du dương, khiến bầu không khí rất lãng mạn.
Bạch Băng cười nói: “Ngô Bình, chuyện lần trước chị vẫn chưa chính thức cảm ơn em”.
Ngô Bình xua tay: “Chuyện nhỏ mà chị”.
Bạch Băng: “Nhưng lại là chuyện rất lớn với chị đấy. Cuối cùng thì mẹ chị cũng yên lòng rồi, bà biết là em giúp nên cảm kích em lắm”.
Ngô Bình cười nói: “Bác gái khoẻ hơn chưa chị?”
Bạch Băng gật đầu: “Nhờ em chữa trị lần trước, mà giờ mẹ chị khoẻ hơn nhiều rồi”.
Ngô Bình: “Có gì cần giúp thì chị cứ bảo em nhé”.
Bạch Băng: “Chị đã phiền em nhiều chuyện rồi”.
Nói rồi, cô ấy lấy một chiếc hộp gỗ rất đẹp ra, bên trong chiếc họp có một con ve ngọc như thật, cánh ve mỏng tang trông rất sống động.
Ngô Bình cười nói: “Gì thế chị?”
Bạch Băng: “Đây là vật quý mà bố chị cất giữ khi còn sống, khi nhà nợ nần nhiều, bố chị đã mang hết đồ giá trị đi cầm cố, chỉ giữ lại duy nhất thứ này. Mẹ chị bảo, em là ân nhân của gia đình chị nên muốn tặng nó cho em làm kỳ niệm, hi vọng em sẽ nhận lấy”.
Ngô Bình vội xua tay: “Đây là kỷ vật của bố chị, chị hãy giữ lại, em không nhận đâu”.
Bạch Băng: “Ngô Bình, em cứ cầm đi, vì nó ở nhà chị cũng không phát huy được tác dụng”.
Cô ấy nói tiếp: “Trước khi qua đời, bố chị bảo con ve ngọc này là bảo vật vô giá, ông còn để lại một phong thư”.
Cô ấy lấy mấy tờ giấy trong túi ra đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhận lấy đọc rồi không khỏi chấn động.