Chương 1539
Lý Mai ngơ ngác nhìn anh: “Sao cậu đoán ra được?”
Ngô Bình thầm nói rằng đến Trụ Vương của nhà Thương tôi còn gặp rồi, vì vậy tất nhiên tôi biết!
“Tỷ lệ nguyên liệu của đồ đồng ở thời nhà Thương khác với thời nhà Hán nên rất dễ đánh giá. Ngoài ra phần đuôi của thanh kiếm này được khảm bằng đá quý, cô nhìn xem”.
Anh lấy tay quệt vào phần cuối của thanh kiếm và làm rơi ra một thứ giống như xi măng, để lộ ra một viên ngọc màu đỏ.
Lý Mai vui mừng khôn xiết: “Đúng thật là có ngọc!”
Cô ấy vội hỏi: “Còn thanh kiếm kia thì sao?”
“Thanh thứ hai là kiếm thời Tần. Giá của ông chủ không quá cao, cho nên tôi đã mua cho cô”.
Lý Mai gật đầu: “Thật sự là không đắt”.
Họ dạo một vòng rồi đi đến quầy thứ tư. Gian hàng này bán một số đá quý và đồ thủ công bằng ngà voi.
Con gái thường thích đá quý, và Lý Mai cũng không ngoại lệ, cô ấy nhặt một viên hồng ngọc có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu và hỏi Ngô Bình: “Tôi có thể mua cái này không?”
Bây giờ cô ấy tin tưởng Ngô Bình vô cùng, cô ấy sẽ hỏi ý kiến của anh về bất cứ thứ gì cô ấy muốn mua.
Ngô Bình liếc mắt nhìn: “Thứ này là đồ nhân tạo thôi”.
Chủ quầy là một phụ nữ, bà ta nói: “Cậu nhóc à, đừng nói nhảm, viên ngọc này là bảo vật tự nhiên, chắc chắn không phải nhân tạo”.
Ngô Bình không tranh luận với bà ta, cười nói: “Thế thì bà tự giữ lấy đi”.
Đang định rời đi thì anh chợt liếc mắt nhìn, trong lòng chợt khựng lại. Anh cầm một quân mạt chược ngà voi lên, hỏi: “Cái này bao nhiêu?”
Người phụ nữ nói với giọng hả hê: “Một triệu!”
Mạt chược ngà voi thường được bán với giá ba trăm đến năm trăm nghìn tệ, bà ta đòi một triệu là do bà ta cố tình.
Ai ngờ Ngô Bình lập tức gật đầu: “Được, tôi lấy”.
Bà chủ sững sờ, không mặc cả sao? Biết thế bà ta đã hét giá hai triệu rồi!
Mặc dù Lý Mai thấy rất lạ, nhưng cô ấy đành nhẫn nhịn không hỏi.
Sau khi rời gian hàng, cô ấy nói nhỏ: “Một triệu đắt quá. Lần trước tôi mua tặng ông nội một chiếc, chỉ có ba trăm nghìn tệ”.
Ngô Bình hỏi, “Cô nghĩ Cửu Nhãn thiên châu trị giá bao nhiêu?”
Lý Mai nói: “Cửu Nhãn thiên châu cực ít, trị giá hàng trăm triệu”.
Ngô Bình: “Nếu có bốn viên thì sao?”
Lý Mai sững sờ: “Bốn viên?”
Ngô Bình lấy ra bốn quân bài từ ngà voi rồi bóp nhẹ, các quân bài tách ra, lộ ra một hạt ngọc.
Lý Mai che miệng lại tránh không cho mình kêu lên.
“Cửu Nhãn thiên châu!”