Chương 1500
“Cái gì là rồng?”, Ngô Bình tự hỏi bản thân, nhưng anh cũng chưa trả lời được.
Trầm ngâm vài giây xong anh lấy ra viên long châu. Anh điều khiển cho viên long châu bay bay trước mặt mình. Sau đó anh dùng mắt thấu thị quan sát thế giới bên trong viên long châu. Bên trong có một con rồng vô cùng oai hùng và bá đạo!
Ngô Bình quan sát thật kỹ nhất cử nhất động của rồng. Cứ quan sát một hồi lâu rồi anh cũng cử động theo, từng động tác mô phỏng hình rồng trong viên long châu.
Trong thế giới hiện tại, e là không có ai từng được nhìn thấy rồng nữa bởi chủng loài này đã sớm tuyệt diệt. Nhưng Ngô Bình nhờ có mắt thấu thị mà quan sát được một con rồng thực sự!
Quyền pháp của anh càng lúc càng nhanh, cơ thể càng lúc càng mềm dẻo. Thậm chí, cả tốc độ hít thở và tuần hoàn máu cũng nhanh hơn, càng lúc càng giống loài rồng!
Khi tốc độ đã đẩy nhanh tới một mức độ nhất định thì anh lại đột nhiên chậm lại. Từng chiêu thức chậm rãi như ốc sên nhưng lại chứa đựng sức mạnh kinh hoàng.
Sau khi luyện một hồi, Ngô Bình đột nhiên mỉm cười rồi thu quyền lại.
Lúc này cả Quyền Ý và khí tức của anh đều quay trở lại đan điền. Anh đứng yên tại đó, rơi vào trạng thái thiền sâu.
Vài giờ sau, mặt trời lên.
Khi tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên cơ thể anh, anh khẽ mở mắt ra rồi ngân nga một tiếng.
Lúc này, Quyền Ý của anh cuối cùng đã viên mãn! Khí tức của anh hùng mạnh như rồng!
“Đợi khi khai mở Thần Khiếu xong là có thể hợp nhất Quyền Ý và Thần Niệm, đúc kết thành Võ Hồn”, anh lẩm bẩm.
Đột nhiên cửa mở ra, Mỹ Ngọc cầm một hộp cơm bước vào. Dưới ánh nắng mai, cô ấy đẹp đến mê người.
Cô ấy cười nói: “Anh Ngô, tôi đưa đồ ăn sáng tới cho anh”.
Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Ngô Bình về phòng rửa mặt, sau đó đi ăn sáng. Mỹ Ngọc ngồi bên cạnh anh, ánh mắt như đang bối rối. Cô gái này không thể nào giấu nổi tâm sự của mình, đôi mắt to cứ nhìn qua nhìn lại, rõ ràng là có chuyện gì đó muốn nhờ anh.
Ngô Bình đặt đôi đũa xuống, nói: “Mỹ Ngọc, có chuyện gì cô cứ nói đi. Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô”.
Mỹ Ngọc cười đáp: “Anh Ngô, tối hôm qua tôi nói chuyện với Tiểu Mi. Tiểu Mi nói tôi nên đi học”.
Ngô Bình ngẩn người, đi học sao? Anh hỏi Mỹ Ngọc: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi”
Mỹ Ngọc: “Tôi mười chín tuổi”.
Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn
“Mười chín tuổi mà học đại học thì cũng không coi là muộn. Nhưng cô chưa từng đi học, trong thời gian ngắn có thể học bù chương trình của những lớp dưới được không?”
Lúc này Ngô Mi bước vào, cô bé cười nói: “Anh, anh yên tâm đi. Chị Mỹ Ngọc còn thông minh hơn em đấy!”
Ngô Bình vô cùng ngạc nhiên: “Thông minh hơn cả em sao?”
Ngô Mi gật đầu: “Anh, em chỉ cần dạy một lần là chị ấy có thể làm được một câu Vật Lý cực kỳ khó. Còn nữa, chị ấy nhìn qua một lần là nhớ. Đoạn văn cực kỳ dài và khó chỉ cần đọc hai lần là thuộc, hơn nữa đọc ngược lại cũng trôi chảy không kém!”
Ngô Bình sững sờ không ngờ ni cô này lại lợi hại đến vậy.