Chương 1495
Lý Vân Thành gọi người khiêng Lý Thiếu Bác đi, còn Ngô Bình thì quay lại xe rồi nói: “Ảnh, anh đến lúc nào thế?”
Ảnh lập tức xuất hiện rồi nói: “Cậu chủ hiền quá, chẳng những không giết Lý Thiếu Bác, mà còn tha cho Nam Viện đường sống và cho họ 50 tỷ”.
Ngô Bình: “Dù gì thì đó cũng là anh cùng cha khác mẹ với ông tôi, tôi không thể ra tay quá tàn nhẫn được”.
Ảnh: “Cậu chủ nói đúng, từ giờ nhà họ Lý không còn Nam Viện nữa rồi”.
Đúng lúc này, Ngô Bình nhận được điện thoại của Ngô Mi, cô bé nói: “Anh ơi, Lý Hoằng Đào dẫn Mỹ Ngọc ra ngoài rồi”.
Ngô Bình cau mày: “Cậu ta dẫn Mỹ Ngọc đi đâu? Bà không ngăn cản à?”
Ngô Mi: “Ông với bà ở phòng khác, em không dám cản nên đành gọi cho anh”.
Ngô Bình: “Anh biết rồi”.
Ngắt máy xong, Ngô Bình thở dài: “Đúng là hồng nhan hoạ thuỷ, mới tới ngày đầu tiên đã có chuyện rồi”.
Ảnh: “Cậu chủ cần tôi giúp không?”
Ngô Bình xua tay: “Không, anh đi bảo vệ ông bà tôi đu, chuyện này nhỏ thôi”.
Ảnh đi rồi, Ngô Bình lái xe về sơn trang, sau đó lần theo dấu vết của Lý Hoằng Đào.
Nửa tiếng sau, anh đã tới một khách sạn, xe của Lý Hoằng Đào đang đỗ ngay bên ngoài.
Ngô Bình đã trở lại diện mạo bình thường, anh bước nhanh vào sảnh rồi nói: “Chủ của chiếc xe bên ngoài ở phòng nào?”
Chủ khách sạn là một người phụ nữ mập mạp khoảng bốn, năm mươi tuổi, bà ta lừ mắt nói: “Tôi không biết”.
Ngô Bình rút một tờ tiền giá trị cao đập lên mặt bàn rồi nói: “Giờ biết chưa?”
Người phụ nữ lập tức mỉm cười rồi cất tiền đi, nói: “Phòng 207 trên tầng hai, họ mới vào 10 phút thôi”.
Ngô Bình lập tức chạy lên phòng đó mở cửa, ngay sau đó anh đã thấy Lý Hoằng Đào đang quỳ dưới đất, hai tay sưng phù, đau đến mức vã mồ hôi.
“Xin lỗi, tôi sai rồi, tha cho tôi”, cậu ta cầu xin.
Mỹ Ngọc đứng trong góc phòng, quần áo xộc xệch, mắt đờ ra nhìn Lý Hoằng Đào.
Thấy Ngô Bình vào, cô ấy chạy nhanh tới trốn sau lưng anh.
Ngô Bình hỏi: “Mỹ Ngọc, cô không sao chứ?”
Cô ấy lắc đầu: “Tôi không sao”.
Ngô Bình đá cho Lý Hoằng Đào một phát rồi quát: “Không biết Mỹ Ngọc là người được tôi bảo vệ hay sao mà dám động vào cô ấy? Cậu chán sống rồi à?”
Lý Hoằng Đào van nài: “Đau quá, tôi đau sắp chết rồi! Thần y Ngô, cứu tôi với!”
Ngô Bình cười lạnh: “Đáng đời! Không cho cậu một bài học thì cậu không yên thân được”.
Dứt lời, anh dẫn Mỹ Ngọc đi.
Ra khỏi khách sạn, Ngô Bình tò mò hỏi: “Mỹ Ngọc, đại sư Thanh Liên đã hạ ám thủ trên người cô à?”
Mỹ Ngọc lắc đầu: “Tôi không biết, ban nãy tên đó bắt nạt tôi, da tôi tự nhiên mọc gai, hắn bị gai đâm rồi kêu oai oái”.