Chương 1489
Ngô Bình: “Vâng”.
Đại sư Thanh Liên: “Tính ra đó còn là sư đệ của tôi, chúng tôi cũng thường xuyên gặp gỡ”.
Ngô Bình chấn động, ni cô này là sư tỷ của Thánh tăng ư?
Anh còn định hỏi tiếp, nhưng đại sư Thanh Liên đã nói: “Tôi vốn định bế quan tu luyện một giáp, nhưng ban nãy chợt có một linh cảm, biết là vì sự xuất hiện của cậu. Tiểu thí chủ, tôi có một chuyện nhờ cậu giúp, cậu có đồng ý không?”
Việc mà một cao nhân thế này nhờ thì Ngô Bình không dám nhận ngay, anh hỏi: “Đại sư có việc gì vậy ạ?”
Đại sư Thanh Liên: “Tôi có một đồ tôn, trần duyên của cô ấy chưa tận, tôi định cho cô ấy hoàn tục. Nhưng cô ấy là một người rất thuần khiết nên dễ bị người khác hãm hại, tôi muốn nhờ cậu bảo vệ cô ấy, đừng để cô ấy bị người ta bắt nạt”.
Ngô Bình thấy đây không phải việc to tát gì nên nhận ngay: “Đại sư yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi”.
Đại sư Thanh Liên nhìn anh nói: “Đồ tôn này của tôi có sống hồng nhan hoạ thuỷ, dễ gây hoạ nên có thể sẽ gây nhiều rắc rối cho cậu đấy, cậu có đồng ý giúp cô ấy không?”
Hồng nhan hoạ thuỷ ư? Ngô Bình bắt đầu thấy hối hận, nhưng anh trót vừa nhận lời rồi thì sao đổi ý được nữa: “Đại sư cứ yên tâm”.
Đại sư Thanh Liên cười nói: “Tôi không nhờ cậu không công đâu, tôi sẽ tặng cậu một lá bùa hộ mệnh. Nếu cậu giữ lá bùa bên người thì không một cường giả nào trong thiên hạ có thể đả thương cậu được. Nhưng nó chỉ có tác dụng ba lần thôi, dùng xong thì chỉ còn là một tờ giấy bình thường”.
Nói rồi, bà ấy đứa một tờ bùa chú trông rất bình thường cho Ngô Bình, anh nhận lấy bằng hai tay rồi cảm ơn.
Đại sư Thanh Liên: “Ban nãy cậu có nhắc đến sư đệ Long Tượng của tôi ở chùa Lan Kha, ông ấy nợ tôi một ân tình, tôi sẽ gán lại cho cậu”.
Bà lại lấy một bông sen vàng ra rồi đưa cho Ngô Bình: “Cậu chỉ cần giơ vật này ra thì có thể nhờ Long Tượng làm giúp mình một việc”.
Ngô Bình mừng rỡ nói: “Cảm ơn đại sư”.
Thanh Liên xua tay, ni cô xinh đẹp mà Ngô Bình gặp lúc mới tới bước ra, cô ấy cúi đầu, mặt thì đỏ bừng.
Lúc mới gặp, Ngô Bình chỉ thấy cô ấy rất đẹp, nhưng giờ gặp lại, anh còn thấy cô ấy rất quyến rũ.
Đại sư Thanh Liên: “Tuệ Tâm, con hãy xuống núi với tiểu thí chủ này”.
Ni cô quỳ xuống nói: “Sư tổ, con không đi đâu, con muốn tu luyện với người”.
Đại sư Thanh Liên cười nói: “Ngốc ạ, hồng trần của con chưa tận, ở lại cũng không đạt được thành tựu lớn đâu. Thôi thì xuống núi đi, biết đâu lại gặp duyên kỳ ngộ”.
Dứt lời, bà ấy mỉm cười rồi quay người bỏ đi, Ngô Bình đuổi theo nhưng đại sư Thanh Liên đã biến mất.
Ni cô rơi lệ, lưu luyến không muốn đi, từ nhỏ cô ấy đã được đại sư Thanh Liên nuôi lớn nên tình cảm rất sâu nặng.
Thấy sư tổ đi rồi, ni cô mới gập người với Ngô Bình: “Chào anh, sau này Tuệ Tâm xin nhờ vả anh”.
Ngô Bình thầm nghĩ dẫn một cô nàng hồng nhan hoạ thuỷ theo người thì còn làm ăn gì nữa, nên anh nài nỉ Tôn Ái Bình: “Bà ơi, sau này để cô ấy ở cạnh bà được không ạ?”