Chương 1480

Lý Vân Đẩu hắng giọng nói: “Tiểu Mai, ông đã nhận Ngô Bình làm cháu nuôi rồi, giờ chúng ta là người một nhà, cháu đừng nói mấy câu khách sáo thế”.

Lý Mai ngẩn ra: “Ông, ông nhận anh ta làm cháu nuôi ư?”

Lý Vân Đẩu cười nói: “Ừ”.

Lý Mai lại nhìn Ngô Bình, vậy thì Ngô Bình sẽ là anh họ nuôi của cô ấy ư?

Lý Đông Hưng cười hỏi: “Ngô Bình, năm nay cháu bao nhiêu rồi?”

Ngô Bình: “Cháu 23 ạ”.

Lý Đông Hưng: “Tiểu Mai 24, hơn cháu một tuổi”.

Lý Mai nói ngay: “Nghe thấy chưa cậu em, sau phải chào chị nhớ chưa?”

Ngô Bình không vui nên quau luôn đi.

Ngô Mi lập tức chào chị Mai, Lý Mai cười tươi nói: “Tiểu Mi ngoan quá, lát chị dẫn em đi chơi nhé”.

Ngô Bình: “Chú, chúng ta lên trên đi, ở đây ồn ào quá!”, rõ ràng anh đang cố ý nói đểu Lý Mai.

Lý Mai tức anh ách lườm anh, nhưng Ngô Bình coi cô ấy không tồn tại, sau đó đỡ Lý Đông Hưng lên tầng.

Ngay sau đó, anh đã châm cứu và cho Lý Đông Hưng ăn hạt đỗ, đồng thời dùng rượu thuốc mát xa toàn thân cho ông ấy.

Đến giữa trưa, Ngô Bình mới mướt mát mồ hôi xuống dưới, anh uống nước rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mọi người đều không dám làm phiền, ai làm việc nấy.

Nghỉ ngơi được nửa tiếng thì anh lại lên trên tiếp tục chữa trị cho Lý Đông Hưng.

Cho đến đêm muộn, cuối cùng Lý Đông Hưng đã đỡ hơn nhiều. Bấy giờ, Ngô Bình mới cho ông ấy uống một viên Địa Nguyên Đan rồi bảo về nghỉ.

Anh lại xuống dưới, Lý Vân Đẩu hỏi: “Tiểu Bình, Đông Hưng sao rồi?”

Ngô Bình đáp: “Ông yên tâm, chú ổn rồi ạ. Nửa tháng nữa là chú sẽ khoẻ như người bình thường”.

Lý Vân Đẩu mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Chú cháu khỏi bệnh thì ông cũng bớt lo”.

Ngô Bình: “Chảu bảo chú ngủ luôn trên tầng, ông đừng làm phiền chú”.

Lý Mai dẫn Ngô Mi đi chơi vẫn chưa về.

Ngô Bình mệt mỏi cả ngày nên ăn uống qua loa rồi về phòng nghỉ luôn.

Sáng hôm sau, anh lại điều trị cho Lý Đông Hưng tiếp, sau đó kê đơn thuốc cho ông ấy sắc uống. Tiếp đó, anh lại lái xe đến khu vui chơi để chữa trị cho các bạn nhỏ.

Anh mất cả buổi sáng ở đây, sau đó ở lại ăn trưa rồi mới về nhà vì nhận được điện thoại của Lý Vân Đẩu.

Anh về sơn trang thì thấy có một người thanh niên nằm giữa phòng khách, chân trái của người đó đã bị gãy, còn bị nội thương nên đang nằm rên ư ử.

Ngô Bình biết người này, đó là con chai của Lý Đông Hưng, tên là Lý Hoằng Đào, năm nay 20 tuổi, đang du học nước ngoài, anh từng gặp cậu ta một lần ở tiệc nhà họ Lý.

Lý Vân Đẩu: “Tiểu Bình, Hoằng Đào bị người của bang Rắn Độc đánh, cháu mau cứu nó”.

Lý Hoằng Đào có vẻ đau đớn, do bị trúng ám thủ nên phải dùng một cách đặc biệt mới hoá giải được.

Ngô Bình quan sát rồi hỏi: “Hoằng Đào, cậu bị ai đánh?”

Lý Hoằng Đào tái mặt đáp: “Bác sĩ Ngô, là một người mặt đen, tay như cái búa ấy, hắn đập một cái là đùi tôi gãy luôn, đã thế toàn thân khó chịu như sắp chết ấy”.

Ngô Bình thở dài: “Không khó chịu mới lạ, cậu trúng Thiết Sa Chưởng rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play