Chương 1475

“Thần kỳ quá!”, Trần Hiểu Đồng hô lên rồi nhìn Ngô Bình với ánh mắt thán phục.

Ngô Bình nói: “Tạm thời, anh chỉ làm được vậy thôi. Tuy vẫn còn hơi lệch một chút, nhưng người bình thường khó mà phát hiện ra”.

Trần Hiểu Đồng cười nói: “Vậy là tốt lắm rồi, có khác gì các bé khác đâu, anh siêu thật đấy!”

Ngô Bình nhìn đồng hồ: “Tranh thủ cho bé khác vào tiếp đi”.

Sau đó, Ngô Bình đã dành thời gian cả buổi chiều để chữa cho 20 bé của khu vui chơi, giúp Trần Hiểu Đồng giải quyết được một nỗi lo lớn. Trong quá trình chữa trị cho các bé, Ngô Bình cũng có thu hoạch lớn, bởi có vài phẫu thuật anh được thử nghiệm lần đầu.

Chiều muộn, anh mới kết thúc công việc ở khu vui chơi.

Vì dùng khả năng nhìn xuyên thấu suốt cả buổi chiều nên anh đã thấm mệt và quyết định đi về nghỉ ngơi.

Anh rời khỏi khu vui chơi rồi lái xe về sơn trang, khi đi qua một con đường núi, chợt có hai chiếc xe ben đi chiếm hết cả đường.

Ngô Bình phanh gấp, nhưng xe đối diện vẫn phóng như bay về phía anh.

Ngay sau đó, anh đã cảm nhận được sát khí từ hai chiếc xe ấy. Cảm giác này xuất phát từ quyền ý của anh, nó không chỉ giúp tăng lực chiến đấu, mà còn tăng nhận nguy hiểm.

Ngay khi ba xe va chạm, Ngô Bình đã nhảy ra ngoài rồi chui vào một chiếc xe ben, sau đó ngồi xuống cạnh ghế lái.

Uỳnh!

Một tiếng động mạnh vang lên, xe của Ngô Bình đã bị đam lao xuống vực.

Cùng lúc đó, mắt của tài xế hoa lên, Ngô Bình đã biến mất, sau đó xuất hiện ngay cạnh hắn. Hắn giật bắn mình, sau đó tháo dây an toàn, định lấy súng.

Nhưng hắn không sờ thấy gì cả, vì súng đã bị Ngô Bình cầm lấy từ lúc nào. Anh chĩa họng súng vào thái dương của hắn rồi lạnh giọng hỏi: “Ai sai anh giết tôi, nói!”

Tái xế tái mặt rồi phanh gấp, hi vọng làm Ngô Bình mất thăng bằng để tìm cơ hội bỏ chạy. Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Ngô Bình vẫn ngồi vững vàng.

Hắn tuyệt vọng nói: “Tôi không nói được”.

Ngô Bình: “Không nói thì chết, sau đó đến người ở xe kia, tôi cho anh ba giây suy nghĩ. Một, hai…”

Ngô Bình chưa đếm đến ba thì người tài xế đã nói: “Tôi nói, là Lý Nghĩa”.

Lúc này, chiếc xe kia đã dừng lại, một người nhảy xuống rồi cầm lựu đạn chạy tới.

Ngô Bình không thèm nhìn mà giơ súng lên bắn, viên đan găm trúng đầu, người đó chết ngay tại chỗ.

Ngô Bình hỏi: “Lý Nghĩa nào?”

Tài xế: “Tâm phúc cạnh ông lớn nhà họ Lý, người ngoài hay gọi là A Nghĩa”.

A Nghĩa? Ngô Bình gật đầu: “Tốt, anh chết được rồi”.

Cộp.

Đầu tài xế đập xuống vô lăng, sau đó nghẹo sang một bên, mũi chảy máu không ngừng.

Ngô Bình nhảy xuống xe rồi leo lên núi, anh đi lối này về nhà cho nhanh.

Khi Lý Vân Đẩu thấy bộ dạng nhếch nhác của anh, ông ấy hoảng hốt hỏi: “Tiểu Bình, cháu sao thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play