Chương 147

Lư Tuấn Phi lại bắt đầu kêu oai oái, chẳng mấy chốc đã bị đập gãy hai chân.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng gào thét còn tưởng giọng của Ngô Bình, Tôn Tinh lắc đầu cười nói: “Phen này thì anh ta chết chắc rồi”.

Triệu Kỳ Lượng thở dài một hơi: “Ngô Bình hà tất phải làm vậy, uống nước tiểu thôi, chứ có chết được đâu”.

Vương Kiêu Đằng khoái chí nói: “Ai bảo nó ra vẻ, chết cũng đáng!”

Đinh Sâm đánh sướng tay rồi thì Lư Tuấn Phi cũng đã bất tỉnh.

Từ Quý Phi nói: “Chú em, anh xin lỗi chú chuyện hôm nay. Thế này đi, để anh bảo Trác Khang bồi thường cho chú”.

Ông ba đã ra mặt thì Ngô Bình không thể từ chối được: “Bồi thường thì thôi, mọi người không đánh thì không quen nhau, uống vài chén là được rồi”.

Trác Khang mừng rỡ nói: “Đúng đúng, đi uống thôi”.

Ba bọn họ cùng đám đàn em rời khỏi nhà của Lư Tuấn Phi.

Thấy Ngô Bình vẫn lành lặn đi ra ngoài, hơn nữa còn cười nói với Trác Khang, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Tôn Tinh lắp bắp: “Không thể nào… Chuyện gì thế này?”

Ngô Bình phớt đám Vương Kiêu Đằng rồi nhìn về phía Lãnh Như Yên. Cô ấy vẫn chưa đi, vì câu nói đầy trượng nghĩa lúc trước mà anh có ấn tượng khá tốt với cô gái này, huống hồ cô ấy còn rất đẹp.

“Cô Lãnh, chúng tôi đi uống rượu, cô có muốn đi cùng không?”, Ngô Bình mỉm cười mời.

Lãnh Như Yên không biết Từ Quý Phi, mà chỉ biết Trác Khang nên gật đầu đồng ý ngay: “Vậy phiền mọi người rồi”.

Trác Khang cười nói: “Phiền gì đâu, người đẹp như cô càng nhiều càng tốt!”

Bọn họ cùng bước lên một chiếc xe sang trọng, chiếc xe này rất dài, ghế làm bằng da thật đủ chỗ cho bảy người ngồi.

Ngô Bình giới thiệu cho Lãnh Như Yên: “Đây là ông ba nhà họ Từ!”

Lãnh Như Yên hoảng hốt, tông sư Từ ư? Cô ấy vội vàng lễ phép chào hỏi: “Chào tông sư ạ!”

Từ Quý Phi gật đầu, tuy là tông sư cảnh giới Thần, nhưng ông ấy không hề kiêu ngạo, trái lại còn rất thân thiện với mọi người.

“Không cần vậy đâu. Tôi thấy ngón trỏ và ngón cái của cô trong suốt như ngọc, khí tức thì kín đáo, có phải cô nhận được chân truyền của Lãnh Tuyệt và đã luyện thành công Niêm Hoa Chỉ rồi không?”

Lãnh Như Yên ngạc nhiên: “Tiền bối thật tinh mắt, đúng là tôi đã được bố mình truyền cho Niêm Hoa Chỉ”.

Từ Quý Phi gật đầu: “Khá lắm! Lãnh Tuyệt cũng giỏi, tiếc là Niêm Hoa Chỉ của nhà họ Lãnh không phải bản trọn vẹn, không thì uy lực sẽ mạnh hơn bây giờ nhiều”.

Lãnh Như Yên: “Đúng vậy ạ, ngay từ khi tổ tiên của nhà họ Lãnh tôi nhận được tuyệt kỹ này thì nó đã bị thiếu sót rồi”.

Từ Quý Phi: “Đúng là tiếc thật!”

Chiếc xe lăn bánh vào một sơn trang có tên là Tử Ngọc.

Sơn trang này là nơi mà Trác Khang chuẩn bị cho Từ Quý Phi nên có phong cảnh rất đẹp, nhưng bình thường Trác Khang không ở đây, mà chỉ tới mỗi khi đón tiếp khách quý thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play