Chương 1471

Ngô Bình đáp: “Tầm bốn triệu chiếc. Có điều họ chưa từng đánh vào thị trường Viêm Long, nếu có thể tiến vào Viêm Long, doanh số sáu triệu hằng năm sẽ không thành vấn đề”.

Trần Minh Huệ cười bảo: “Doanh số sáu triệu thì cũng ngang ngửa với công ty ô tô đứng thứ năm toàn cầu hiện nay rồi”.

Ngô Bình nói: “Doanh thu ít nhất một nghìn tỷ, lợi nhuận ít nhất năm mươi tỷ. Tất nhiên, đầu tư vào ngành này cũng rất lớn”.

Trần Minh Huệ cười hỏi: “Tôi có thể hỏi quan hệ giữa cậu và tập đoàn Sanyo là gì không?”

Ngô Bình nhẹ nhàng trả lời: “Chị có thể hiểu là tập đoàn Sanyo hiện do tôi quản lý”.

Tất cả đều ngỡ ngàng. Quản lý cả tập đoàn Sanyo? Nên biết rằng tổng tài sản của tập đoàn Sanyo không thua kém nhà họ Lý. Thế mà Ngô Bình lại là người nắm giữ tập đoàn khổng lồ ấy ư?

Ngô Bình nói: “Nhà họ Lý đã tham gia sâu vào Đông Nam Á nhiều năm nay và có kinh nghiệm dày dặn trong lĩnh vực bán lẻ. Nếu có thể bán ô tô của Sanyo sang Đông Nam Á, doanh số bán hàng có thể tăng lên rất nhiều. Ô tô của Sanyo chủ yếu được bán sang Phi châu, Đông Doanh, Bắc Mỹ và Âu châu. Sản lượng tiêu thụ ở thị trường Đông Nam Á còn hạn chế, vẫn có nhiều tiềm năng phát triển”.

Trần Minh Huệ bỗng cảm thấy rất hứng thú, cười hỏi: “Thưa cậu, vậy chúng ta sẽ hợp tác thế nào?”

Ngô Bình đáp: “Về doanh số, tôi sẽ giao các thị trường Đông Nam Á, Nam Á, Nam Mỹ và Viêm Long cho chị kinh doanh. Chi phí do phía chị trả, Sanyo cung cấp công nghệ và nhân sự. Nói thẳng ra là Sanyo cung cấp linh kiện, phía chị chỉ phụ trách lắp ráp ô tô. Kiếm được tiền thì Sanyo lấy bốn mươi phần trăm, phía chị giữ sáu mươi phần trăm”.

Ngô Bình có ý định sẽ đẩy mạnh tiêu thụ cho hãng xe hơi Tam Hữu, vì chỉ có lượng tiêu thụ tăng lên thì giá thành mới giảm xuống. Cùng một mẫu xe đó, nếu chỉ bán được 30 nghìn chiếc thì chưa có lãi, nhưng bán được cả trăm nghìn chiếc thì có thể kiếm ra tiền rồi. Nếu bán được 300 nghìn chiếc thì lãi to luôn.

Trần Minh Huệ gật đầu: “Được, về tôi sẽ nói chuyện với người của lão gia”.

Một người thanh niên cao gầy khoảng 30 tuổi nói: “Cậu chủ, tôi là người phụ trách mảng xuất nhập khẩu và ngư nghiệp, hai năm nay mảng này làm ăn rất kém”.

Ngô Bình biết người này tên là Trương Gia, mấy công ty mà anh ta quản lý thường làm nhà phân phối, tìm các nguồn hàng tốt ở trong nước và quốc tế, sau đó bán cho nới khác.

Dù cách làm ăn của nhà họ Lý vẫn theo lối truyền thống, nhưng điểm đặc biệt là ở chỗ họ nhập hàng nhiều, vì thế có thể ra điều kiện với bên cung ứng, nghiêm ngặt trong việc quản lý chất lượng hàng hoá, sau đó dán nhãn của mình rồi bán. Hiện giờ, các mặt hàng kinh doanh của nhà họ Lý đã lên tới hơn 300 mặt hàng.

Ngô Bình xem báo cáo tài chính thì thấy lợi nhuận năm ngoái là 7.5 tỷ đô.

Anh cười nói: “Một năm lãi gần chục tỷ mà anh vẫn bảo làm ăn kém à?”

Trương Gia cười trừ: “Cậu chủ, tôi nghe nói cậu có một công ty thuốc bán rất chạy phải không ạ?”

Anh ta đang nhắc đến công ty thuốc Long Huy, hiện giờ thuốc dưỡng thần bổ huyết đang bán rất chạy dự kiến doanh thu năm nay đạt trên 70 tỷ.

Ngô Bình nói: “Tôi hiểu ý của anh rồi, anh muốn bán thuốc sang nước ngoài à?”

Trương Gia gật đầu thật mạnh: “Cậu chủ, chúng ta có thể hợp tác không?”

Ngô Bình: “Tôi có người phân phối thuốc ở nước ngoài rồi nên không giao cho anh được, nhưng tôi có thể chỉ cho anh hai lối đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play