Chương 1413
Lương ở Đông Doanh đúng là cao hơn lương trong nước, một tháng có thể kiếm được hơn 20 nghìn.
Ngô Bình: “Cô trẻ thế này chắc mới tốt nghiệp hả?”
Cô gái cười đáp: “Tôi 19 tuổi, giờ đang trong kỳ nghỉ đông nên tôi tranh thủ ra nước ngoài làm việc”.
Ngô Bình biết Đông Doanh cũng chẳng phải nơi tốt lành gì nên nói: “Một mình cô đến đấy thì phải cẩn thận đấy”.
Cô gái nói: “Ừm, tôi biết rồi”.
Trò chuyện thêm một lúc thì Ngô Bình biết cô gái tên là Dương Bình Bình, sinh viên trường đại học Vân Kinh. Khi nhắc đến Vân Kinh thì hai người lại có chung chủ đề bàn luận.
Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, Ngô Bình và Dương Bình Bình trao đổi số điện thoại với nhau.
Ra ngoài sảnh, Ngô Bình đã nhìn thấy Lạc Mộng Trần đang vẫy tay với mình.
Anh nói với cô ấy: “Mộng Trần, ông Lạc đâu?”
Lạc Mộng Trần cười nói: “Ông cố bận nên không tới được, vì thế bảo em đến đón anh”.
Sau đó, hai người cùng lên một chiếc xe rồi rời khỏi sân bay.
Đây là lần đầu Ngô Bình đến Đông Doanh, anh hỏi: “Mộng Trần, người nhà anh đâu?”
Lạc Mộng Trần: “Mọi người ở nhà em, lẽ ra hôm nay sẽ đi lên phía Bắc chơi, nhưng vì anh đến nên mọi người muốn chờ anh”.
Ngô Bình cười nói: “Ừm, thế thì cũng đi”.
Diện tích của Đông Doanh rất nhỏ, dân sống trong nội thành nhiều nên mật độ xe cộ rất cao, đi một lúc là lại tắc đường.
Ngô Bình nhìn dòng xe qua lại rồi nghĩ đến một chuyện, nói: “Mộng Trần, xí nghiệp xe hơi của tập đoàn Tam Hữu sao rồi?”
Lạc Mộng Trần cười đáp: “Em mới thành lập một công ty, đang thu mua ba xí nghiệp xe khác, chắc sang tháng là xong. Sau đó, công ty mới sẽ chuyển đến Viêm Long”.
Ngô Bình nói: “Đông Doanh nhỏ quá, diện tích đất thành thị có hạn. Nhưng nước mình thì khác, đất rộng, thoải mái mà làm”.
Lạc Mộng Trần: “Ba xí nghiệp mà em thu mua đều có thế mạnh riêng, tính năng của dòng xe việt dã rất mạnh, lượng tiêu thụ rất ổn”.
Ngô Bình: “Ừm, tiếp theo chúng ta cần đẩy mảnh tiêu thụ hãng xe mới, năm đến mười năm nữa, nhất định sẽ thống trị ngành xe hơi”.
Lạc Mộng Trần: “Anh Ngô, em thử tính toán rồi, nếu mình làm hãng xe mới thì ba năm đầu sẽ phải đầu tư ít nhất 100 tỷ, sau đó còn cần nhiều vốn hơn”.
Ngô Bình cười nói: “Làm càng to thì càng cần nhiều vốn, anh đang có 80 tỷ rồi”.
Lạc Mộng Trần sáng mắt lên: “Thế thì quá tốt rồi, có tiền thì sang năm là mình có thể cho ra mắt xe mới luôn”.
Một tiếng sau, chiếc xe tiến dừng trước một căn biệt thự sang trọng. Vừa xuống xe, Ngô Bình đã nhìn thấy Ngô Mi và Trương Lệ đứng chờ sẵn ở cổng.
Ngô Mi chạy tới cười nói: “Anh, anh đến rồi à!”
Ngô Bình hỏi cô bé: “Chơi có vui không?”
Ngô Mi: “Có ạ, ngày mai mình lên phía Bắc tắm suối nước nóng nhé”.