Chương 1409

Ngô Bình bảo: “Đi thôi, sang nơi khác”.

Âm khí ở vườn trúc này không chỉ ngưng tụ ở một nơi. Anh muốn đi xem một vòng, ở đâu có ma quỷ thì diệt sạch.

Đúng lúc này, có một tiếng động rất lớn nghe như tiếng sấm vang rền ở phía sau.

Ngô Bình hơi cau mày: “Bùa sấm?”

Sau đó có một bóng người chạy nhanh về phía anh, là Lý Trường Thanh. Lúc này Lý Trường Thanh đang rất hoảng sợ, kêu lên: “Anh Ngô à, anh mau đi xem giúp tôi với, Cát Quảng Minh bị nhập rồi!”

Ngô Bình kinh ngạc. Cát Quảng Minh là đệ tử Mao Sơn mà cũng bị nhập ư?

Anh đứng im, lạnh lùng nói: “Cát Quảng Minh bị nhập thì liên quan gì đến tôi?”

Lý Trường Thanh cuống quýt: “Anh Ngô à, bây giờ không phải là lúc so đo với Cát Quảng Minh. Nếu anh đến muộn thêm chút nữa thì Cát Quảng Minh xong đời!”

Sau khi bị âm linh nhập, năm phút đầu tiên chính là thời gian vàng. Một khi năm phút trôi qua, người đó sẽ biến thành con rối của âm linh, thần linh cũng khó cứu!

Dù sao Ngô Bình cũng không phải kẻ ác độc. Tuy anh rất khó chịu với Cát Quảng Minh nhưng vẫn quyết định cứu mạng gã: “Dẫn đường!”

Cả hai vội vàng đến hiện trường. Đây là nhà thờ họ Lý, một nhà thờ tổ rất lâu đời. Trước nhà thờ tổ, gương mặt Cát Quảng Minh đã ngập tràn khí đen, đôi mắt trắng dã, đang phát ra tiếng cười như tiếng cú đêm.

“Các ngươi đều phải chết!”, gã cười quái dị, đoạn bổ nhào về cô bé mà gã dẫn theo.

Cô bé ấy giật thót, còn chưa tránh kịp đã bị gã vồ ngã xuống đất.

Cô bé sợ hãi hét lên, còn tưởng mình sắp chết rồi. Đúng lúc này, có một bàn tay bóp cổ Cát Quảng Minh từ phía sau. Cát Quảng Minh nổi giận, bèn quay người chưởng một cái. Song chưởng này đập vào người đối phương hệt như đập vào đá tảng vậy.

Người ra tay tất nhiên là Ngô Bình. Anh cười lạnh lùng: “Tao đếm đến ba, rời khỏi cơ thể này, nếu không tao sẽ khiến mày biến thành tro bụi!”

Âm linh này nào biết sợ anh. Nó kêu lên một tiếng quái dị, đấm đá lung tung, nhưng làm cách nào cũng không thoát khỏi sự kìm kẹp của Ngô Bình.

Ngô Bình cười khẩy: “Không biết thân biết phận, chết đi!”

Tay còn lại của anh dán một lá bùa Thuần Dương lên trán Cát Quảng Minh. Tiên lực Thuần Dương truyền vào, toàn thân gã bốc khói, phát ra tiếng la hét thảm thương.

Chưa đầy ba giây, âm linh đã không chịu nổi, đành phải rời khỏi cơ thể gã, biến thành một cái bóng xám lao vào nhà thờ tổ.

Toàn thân run rẩy, Cát Quảng Minh dần tỉnh táo lại. Bây giờ gã rất yếu ớt, nước mắt và nước mũi đều chảy ròng ròng.

Ngô Bình đặt gã xuống đất, chân khí Thuần Dương tuần hoàn trong cơ thể. Anh bảo: “Nghỉ ngơi đi”.

Nói xong, anh xoay người tiến vào nhà thờ tổ.

Cát Quảng Minh rất xấu hổ. Trước đó gã còn xem thường Ngô Bình, ban nãy nếu không nhờ người ta cứu giúp thì gã xong đời rồi!

Thế là gã hét lên: “Anh Ngô, hãy cẩn thận!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play