Chương 140

Vương Kiêu Đằng như sắp khóc đến nơi, hắn vội nói: “Cậu Lư, tôi không…”

Lư Tuấn Phi sầm mặt quát: “Cút, biến khỏi đây ngay!”

Vương Kiêu Đằng còn định nói gì đó, nhưng đã có mấy người đô con tiến tới lôi hắn và hai người đi cùng ra ngoài, mặc cho họ cầu xin thế nào thì Lư Tuấn Phi cũng không thèm quan tâm.

“Anh Bình, anh đừng giận. Em quên mất thằng này từng có xích mích với anh”, Lư Tuấn Phi cười trừ.

Ngô Bình bình thản như không, quên ư?

Lúc này, cô gái xinh đẹp sành điệu ở sau lưng Lư Tuấn Phi chợt cười nói: “Anh Bình, em là Lãnh Như Yên, Tuấn Phi hay kể về anh lắm mà hôm nay em mới được gặp anh”, nói rồi, cô ấy giơ bàn tay trắng như tuyết ra.

Ngô Bình đứng dậy bắt tay với cô ấy, bàn tay của Lãnh Như Yên rất mềm mại. Cô ấy mặc bộ sườn xám màu đỏ, đi giày cao gót, vóc dáng đẹp hết chỗ chê, ánh hào quang toả ra khắp bốn phía.

Lư Tuấn Phi cười nói: “Anh Bình, Như Yên là bạn của em, em vừa đi đón cô ấy”.

Lãnh Như Yên cười nói: “Em đến Vân Linh có chút việc, tiện thể qua gặp Tuấn Phi một lát”.

Bọn họ đang nói chuyện thì có một người thanh niên bước nhanh tới, vừa nhìn thấy Tô Văn thì mắt người đó sáng lên: “Tô Văn, anh tìm em nãy giờ”.

Đó chính là cậu ấm Đinh Sâm, gã vẫn phách lối như ngày nào.

Đinh Sâm cũng nhìn thấy Lãnh Như Yên, gã lập tức sững sờ vì thấy cô ấy còn đẹp hơn cả Tô Văn, cho nên vội hỏi Lư Tuấn Phi: “Tuấn Phi, người đẹp này là ai thế?”

Lư Tuấn Phi cười đáp: “Cậu Đinh, chúng tôi đang nói chuyện, cậu ra chỗ khác ngồi đi”.

Đinh Sâm cười nói: “Việc quan trọng gì à mà tôi không nghe được?”, gã vẫn mặt dày ngồi cạnh Tô Văn.

Tô Văn lập tức ngồi sát vào người Ngô Bình rồi nói: “Đinh Sâm, sau này cậu đừng làm phiền tôi nữa, tôi đã có bạn trai rồi”.

Đinh Sâm ngẩn ra rồi nhìn về phía Ngô Bình, gã cau mày nói: “Tô Văn, cậu đùa đấy à? Thằng này bị trường đuổi học vì ngồi tù mà, nó là bạn trai em ư?”

Lãnh Như Yên thấy hơi ngạc nhiên khi biết Ngô Bình từng ngồi tù.

Tô Văn hừ nói: “Ngồi tù thì đã làm sao, tôi thích thế đấy, vậy mới có khí phách”.

Đinh Sâm tức đến mức bật cười: “Tô Văn, em nói thật ư?”

Tô Văn: “Chứ sao!”

Đinh Sâm đứng dậy rồi chỉ tay vào mặt Ngô Bình, mắng: “Thằng kia, tao đếm đến ba mà mày không cuốn xéo ngay thì tao sẽ tống mày vào tù lại trong vòng một tiếng nữa”.

Thái độ của gã ngông nghênh, tay còn chỉ thẳng vào mặt Ngô Bình.

Lư Tuấn Phi cau mày rồi kéo Đinh Sâm lại: “Cậu Đinh, nể mặt tôi chút đi, anh Bình là anh em tốt của tôi”.

Đinh Sâm hất tay Lư Tuấn Phi ra rồi lạnh giọng nói: “Họ Lư kia, người khác không biết tôi thì thôi, mẹ kiếp cậu cũng không biết luôn hả? Đừng ai nhúng tay vào chuyện này, không thì đừng trách tôi là ác”.

Lư Tuấn Phi có vẻ khó xử, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Đinh Sâm lại chỉ vào mặt Ngô Bình: “Thằng kia, mày có biến đi không thì bảo?”, gã cầm cái gạt tàn ở trên bàn lên định đập vào đầu Ngô Bình.

Nhưng gã vừa giơ tay lên thì đã bị Ngô Bình đá cho một phát, sau đó anh đi tới xách gã lên bằng một tay, tay còn lại thì vả cho gã mấy cái vào miệng.

Đánh xong, anh hỏi: “Tỉnh chưa?”

Đinh Sâm gào to: “Thằng chó, mày dám đánh tao…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play