Chương 14

Nhưng Ngô Bình không hề đi chậm lại. Đôi mắt của anh có thể quan sát được một con kiến nhỏ cách xa vài cây số, cũng có thể nhìn rõ mọi chướng ngại vật trong vòng mấy chục mét. Khả năng quan sát của anh khiến người khác phải kinh ngạc, cho nên dù có đi nhanh hơn thì cũng chẳng có gì đáng lo.

Ngô Mi ban đầu sợ hãi nhưng chỉ một lúc sau là quen. Sau đó cô bé nhận ra rằng vô số chiếc ô tô, xe máy đã bị anh trai cô bỏ lại phía sau.

Đi thêm một đoạn nữa, Ngô Bình đột nhiên nhìn chằm chằm về phía bên trái đằng trước. Ở đó có một chiếc xe màu tím nhạt, biển số xe đó in sâu trong trí nhớ của anh. Bởi lẽ, đó chính là chiếc xe đã tông chết bố anh!

Qua cửa xe, anh nhìn thấy một người thanh niên trong xe đang gật gù gì đó vẻ rất đắc ý, nhạc thì mở rất to. Người thanh niên đó ánh mắt đờ đẫn, trên mũi còn dính một thứ bột màu trắng. Rất rõ ràng, hắn ta vừa hít ma túy.

“Tống Thế Kim!”, trong mắt Ngô Bình hằn lên sự thù hận. Kẻ ngồi trong xe chính là hung thủ đâm chết bố anh, gã là con nhà giàu, tên Tống Thế Kim.

Nghĩ đến việc Tống Thế Kim đâm chết bố mình, không lâu trước còn bắt cóc Ngô Mi để đối phó với anh, Ngô Bình lửa giận bừng bừng. Anh đi thêm một đoạn, sau đó đỗ ngang hàng với xe của Tống Thế Kim.

Đôi mắt anh lạnh lẽo, tay phải cầm một cây kim châm nhỏ màu vàng, sau đó búng tay một cái. Cây kim trong tay anh lao vút đi như điện xẹt!

“Phụt!”

Cây kim xuyên qua cửa kính ô tô, đâm thằng vào đầu Tống Thế Kim. Gã rùng mình, sau đó sùi bọt mép, hai mắt lộn lên toàn lòng trắng, cơ thể không ngừng co giật.

Ngô Bình cười lạnh, sau đó tiếp tục đi về phía trường của Ngô Mi. Một kim đó của anh có thể biến Tống Thế Kim trở thành một kẻ thiểu năng, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi!

Sau khi đưa Ngô Mi tới trường, lúc anh quay về nhà thì đã không thấy xe của Tống Thế Kim đâu nữa. Có lẽ đã có người phát hiện ra điều bất thường nên đưa gã tới bệnh viện rồi.

Nhưng Ngô Bình không vội, anh biết sau này mình còn nhiều thời gian. Cả nhà Tống Thế Kim, và cả đám người tiếp tay cho gã làm việc ác, anh chắc chắn sẽ không tha cho một ai!

Khi về đến nhà, anh thấy một đám người đang vây quanh cổng. Trong đó có hai vị đạo sĩ ăn vận hoành tráng đang đứng trước cây hòe lẩm nhẩm niệm gì đó. Cả trưởng thôn Mãn Đại Võ cũng ở đó.

Ngô Bình nảy số rất nhanh, đoán ra ngay Mãn Đại Võ nghe tin ở cây hòe này có linh nên đã mời đạo sĩ tới làm lễ để đối phó với “vị tiên trên cây hòe kia”

Anh thầm cười lạnh, dựng xe xong thì khoanh tay đứng bên cạnh xem trò vui.

Mãn Đại Võ cũng nhìn thấy anh, ông ta hừ một cái, nói: “Ngô Bình, ra tù rồi sao? Sau này làm người cho tử tế nhé, trưởng thôn này sẽ để mắt đến cậu đấy!”

Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến ông ta, búng nhẹ tay một cái, một cây kim nhỏ màu vàng cắm vào sau lưng Mãn Đại Võ. Chỉ một giây sau, Mãn Đại Võ la lớn “ái dồi ôi”, sau đó toàn thân đều đau nhức.

Hai đạo sĩ kia kinh ngạc, vội vã chạy tới xem xét tình hình. Một đạo sĩ dìu Mãn Đại Võ đứng lên, nhưng Mãn Đại Võ lập tức kêu la càng thảm thiết, đau đớn vô cùng.

Hai vị đạo sĩ sợ hãi đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới được.

Ngô Bình lắc đầu nói: “Tôi đã nói rồi, cây hòe này có linh, vậy mà ông vẫn chạy tới tự rước họa vào thân”, anh lắc đầu, dong xe vào trong nhà.

Đám người bên ngoài cũng nhanh chóng giải tán, Mãn Đại Võ được đưa tới bệnh viện. Hai đạo sĩ kia không biết phải xử trí ra sao nên cũng mau chóng chuồn khỏi đó.

Về đến nhà, Trương Lệ nói với anh Đường Tử Di đã rời khỏi đó vì có việc gấp. Lúc rời khỏi, cô ấy còn ghi lại số điện thoại của Ngô Bình và Trương Lệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play