Chương 1402
Đường Băng Vân thở dài nói: “Cứ tưởng anh sẽ đón tết ở đây”.
Chỉ còn chục ngày nữa là tết rồi.
Ngô Bình cười nói: “Bọn mình sẽ sớm gặp lại nhau thôi, à em mau uống Địa Nguyên Đan đi”.
Đường Băng Vân uống đan dược rồi đi luyện hoá dược lực. Ngô Bình về phòng nghỉ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tuy ngủ, nhưng anh vẫn hấp thu tiên lực thuần dương và linh lực Ất Mộc theo cách hít thở.
Ngày hôm sau, Ngô Bình chào mọi người rồi lên xe đến núi Thông Thiên.
Ngọn núi này nằm cạnh núi Thanh Thành, là một điểm du lịch mới khai phá nên đường xá vẫn chưa hoàn thành.
Ngô Bình đến chân núi thì gặp vài tốp khách du lịch, họ đều là người ở nơi khác tới, anh cùng họ leo lên trên.
Đến giữa núi, anh gặp một ông lão bản địa, anh hỏi thăm: “Ông ơi, cháu nghe nói gần đây có một đầm nước, ông có biết không ạ?”
Ông lão suy nghĩ rồ chỉ về một hướng: “Có, nhưng hơi xa đấy, cậu phải leo sang bên kia mới thấy được. Chúng tôi gọi nó là đầm Quỷ Khiếu, ở đấy nguy hiểm lắm nên cậu đừng đi một mình.
Ngô Bình cười nói: “Cháu cảm ơn”.
Sau khi hỏi rõ đường đi, anh lập tức tăng tốc độ, đường ở đây chưa sửa xong nên hơi khó đi.
Mười phút sau, Ngô Bình đã băng qua núi, sau đó đi xuống dưới. Đi thêm một lúc thì anh đã nhìn thấy một đầm nước, xung quanh đầy bụi gai, khó mà đi vào được.
Ngô Bình lần mò tới gần đầm nước thì thấy nó không lớn lắm, nhưng rất sâu.
Anh nhìn trái ngó phải thấy không có ai thì mới cởi đồ rồi nhảy tùm xuống.
Đầm này phải sâu bảy mét, Ngô Bình bơi xuống đáy tìm tinh thạch linh hồn, nhưng chẳng thấy gì cả.
“Lẽ nào chỉ có một viên ấy thôi?”, Ngô Bình lẩm bẩm, nhưng không từ bỏ, mà khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để nhìn xuyên qua đáy.
Một mét, hai mét, khi tầm nhìn của anh xuyên xuống dưới 10 mét thì anh lập tức trợn tròn mắt. Vì ở đó có một khối tinh thạch rỗng rất to, bên trong chính là tinh thạch linh hồn.
Khối này dài hơn hai mét, rộng một mét rưỡi, ở giữa có một viên đá to như hạt đào màu đỏ.
Thấy thế, Ngô Bình ngẩn ra, vì anh cũng đang giữ một viên tương tự.
Anh không nghĩ nhiều mà bắt đầu đào bùn để lấy viên tinh thạch đó.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Ngô Bình đã bê được tảng đá ấy lên mặt nước, sau đó bỏ vào trong nhẫn trữ đồ.
Xong xuôi, anh chợt nghe thấy có giọng nói vang lên.
“Mau, có người đến trước chúng ta rồi”.
Ngô Bình ngẩng đầu lên thì thấy ở eo núi có bốn người đang nhìn về phía này. Họ gồm ba nam một nữ, nhưng anh không biết ai cả.
Anh nhanh chóng mặc đồ lên rồi lau khô tóc, sau đó quay về đường cũ. Còn bốn người kia thì nhanh chóng băng qua bụi gai rồi chạy đến hồ nước.
Trong số họ có một ông lão, một người đàn ông trung niên và một nam một nữ trẻ tuổi. Người thanh niên cao gầy, môi mỏng mày rậm. Hắn liếc nhìn xuống hồ nước đầu ngầu rồi hỏi Ngô Bình: “Này, làm gì thế hả?”
Ngô Bình nghe giọng điệu có vẻ xúc phạm của hắn thì thờ ơ đáp: “Tôi làm gì thì liên quan gì đến anh?”, nói rồi, anh quay đầu bỏ đi.