Chương 1384

Ngô Bình nghiêm mặt lại đáp: “Giờ anh đã bôn ba chốn hồng trần này nếu không có tiền thì không được. Có tiền rồi thì mới có thể giúp đỡ người khác”.

Lục Nhiễm Trần là đệ tử Phật môn, trong lòng vốn từ bi độ lượng. Nghe nói có thể giúp đỡ những người khác thì lập tức cảm thấy vô cùng vui mừng đáp: “Nếu đã như vậy thì ta sẽ không khách sáo với sư đệ nữa”.

Hai người họ đang uống rượu thì đột nhiên ở phòng bên cạnh có tiếng người kinh hãi kêu lên, sau đó lại có những tiếng rên thảm thiết. Ngô Bình cau mày lại, nói: “Đại ca, chúng ta đi xem xem”.

Hai người họ đi tới trước phòng của Trương Tây Linh. Ngô Bình một cước đá bay cánh cửa, sau đó một mùi máu tanh nồng xộc vào mũi hai người họ. Trên mặt đất toàn là những phần tứ chi và nội tạng còn sót lại, máu chảy thành sông

Trương Tây Linh và đám người kia đang bị một bóng ma màu đỏ như máu truy sát. Huyết ảnh đó cực kỳ nhanh, nó nhanh chóng đuổi kịp một cao thủ Tiên Thiên, sau đó lao vào ông ta. Cao thủ Tiên Thiên ban nãy trong giây lát đã trở thành một cái xác khô.

Ngô Bình kinh ngạc thốt lên: “Đại ca, đây là thứ gì vậy?”

Lục Nhiễm Trần không trả lời, ông ấy bước lên một bước rồi nhanh chóng tốc biến đến trước mặt huyết ảnh kia, tay phải kết thành ấn rồi ngân nga một đoạn chú. Trong nháy mắt, xung quanh Lục Nhiễm Trần tỏa ra hào quang màu vàng, huyết ảnh kia thì thét lên một tiếng sau đó toàn thân bắt đầu bốc cháy.

Huyết ảnh quằn quại một hồi, sau đó biến thành đống tro tàn. Trong không gian bốc lên mùi hôi thối.

Trương Tây Linh và mấy người kia vốn đang vô cùng tuyệt vọng thì nhìn thấy Lục Nhiễm Trần một chiêu đánh chết huyết ảnh, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Một lúc sau, bọn họ thi nhau quỳ xuống đất, nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối!”

Lục Nhiễm Trần không nói gì, Ngô Bình bước vào phòng, cười lạnh: “Các người đang làm gì vậy?”

Trương Tây Linh cười khổ đáp: “Cậu Ngô, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy. Đây là một con Huyết Ma”.

Ngô Bình đưa mắt nhìn hiện trường xung quanh thì phát hiện ở chính giữa phòng có một khối ngọc màu đen trông như thể một đàn tế, xung quanh thì vẽ đầy bùa chú.

Ngô Bình sầm mặt lại nói: “Trương Tây Linh, tốt nhất ông hãy cho tôi một lời giải thích thỏa đáng. Nếu không, tôi sẽ lấy danh nghĩa Thần Võ Ti để bắt giữ ông”.

Trương Tây Linh vội vã đáp: “Cậu Ngô, chúng tôi làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi”.

Ngô Bình thấy chỗ này bốc mùi hôi thối nên vội nói: “Ra ngoài đi rồi nói chuyện”.

Ra đến ngoài sân, Ngô Bình hỏi lại: “Tại sao các người vẫn còn chưa chịu rời đi?”

Trương Tây Linh cười khổ: “Cậu Ngô, chúng tôi đều bị trúng một loại tà chú, thế nhưng giáo chủ của chúng tôi giờ đã mất tích, tà chú này không có cách nào giải được. Chẳng còn cách nào, chúng tôi đành tự mình nghĩ cách thử triệu hồi một tà ma mạnh hơn tới giúp chúng tôi giải chú. Nào ngờ lần này lại triệu hồi phải một con Huyết Ma. Nó vừa xuất hiện đã giết bốn người của chúng tôi, nếu không phải có vị tiền bối này ra tay tương trợ thì tất cả chúng tôi đều đã chết rồi. Nói không chừng Huyết Ma còn có thể ra ngoài nhân gian hại người”.

Ngô Bình cười lạnh đáp: “Kẻ tu luyện tà đạo như các người mà cũng sợ Huyết Ma ra ngoài giết người sao?”

Trương Tây Linh: “Mặc dù chúng tôi không phải quân tử nhưng cũng không phải là người xấu”.

Ngô Bình: “Vậy sao? Vậy tự hiến tế vợ con mình cũng không phải là kẻ xấu sao?”

Trương Tây Linh vội vã đáp: “Cậu Ngô, việc hiến tế này không phải tất cả mọi người trong Hắc Thiên Giáo đều làm. Ở đó cũng giống như trên đời này vậy, có người tốt thì cũng sẽ có kẻ xấu”.

Ngô Bình xua tay: “Được rồi, ông không cần giải thích nữa. Nói cho tôi biết giáo chủ của ông biến mất như thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play