Chương 1365
Bùi Khánh: “Họ không bị bắt, mà là tự nguyện tới”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Sau cánh cổng số bảy có thứ gì mà hấp dẫn nhiều cao thủ thế?”
Bùi Khánh: “Tôi chưa đến đó bao giờ, nhưng nghe bạn tôi kể thì tu luyện ở đó dễ đột phá hơn, hình như còn có thể bù đắp thêm cho người có nền tảng yếu”.
Bù đắp thêm cho nền tảng yếu ư? Ngô Bình thấy kinh ngạc rồi nói: “Lát chúng ta đến đó xem sao đi”.
Bùi Khánh biết Ngô Bình đồng ý chữa trị cho bạn mình rồi thì vui mừng nói: “Cảm ơn cậu Ngô”.
Lực vẫn tiên khiến Ngô Bình hơi mệt nên anh cần đi nghỉ.
Về đại sảnh rồi, anh hỏi Bùi Khánh: “Ông có biết tại sao Sử Thánh lại muốn đối phó tôi không?”
Bùi Khánh đáp: “Sử Thánh nhận được một tin ở ngoài, hình như có người muốn cậu bỏ mạng ở đây”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế lực đứng sau Sử Thánh là ai?”
Bùi Khánh: “Gia tộc Tây Môn, một trong ba gia tộc lớn ở Địa Tiên Giới”.
“Cổng thứ hai cũng là của gia tộc Tây Môn à?”, Ngô Bình hỏi.
Bùi Khánh lắc đầu: “Cổng thứ hai do Ngọc Đỉnh Tông – một trong bốn môn phái lớn ở Địa Tiên Giới năm giữ. Từ cổng số một đến cổng số …, phía sau đều có một thế lực lớn của Địa Tiên Giới quản lý”.
Ngô Bình: “Cổng thứ bảy thì sao?”
Bùi Khánh: “Cổng này lạ lắm nên tạm thời chưa có thế lực nào có thể khống chế được”.
Trò chuyện thêm một lúc thì Ngô Bình đi nghỉ. Một tiếng sau, anh và Bùi Khánh rời khỏi cổng số một rồi đến cổng số bảy.
Khi đến cổng số bảy, Ngô Bình liếc sang cổng bên cạnh rồi hỏi: “Bùi Khánh, ông có biết sau cánh cổng này là gì không?”
Bùi Khánh lắc đầu: “Vào trong đó có tu sĩ Địa Tiên và cả Nhân Tiên, nhưng không có ai trở ra, dần dà không còn ai dám vào đó nữa”.
Ngô Bình gật gù, sau đó cả hai cùng đi vào cổng số bảy.
Sau cánh cổng này chính là một phòng đá rộng hơn 100 mét vuông, bên trong có bàn đá và ghế đá, hiện đang có chín người ngồi bên trong, ai làm việc nấy, người ngồi kẻ đứng.
Ngô Bình quan sát thì thấy cả chín người này đều có thực lực rất mạnh, ba người ở cảnh giới Địa Tiên, một người ở cảnh giới Nhân Tiên.
Hai người vừa vào thì có một người đứng dậy ra đón: “Anh Bùi, sao anh lại đến đây?”
Người đó ngang tuổi với Bùi Khánh, đã đả thông hai linh khiếu, một thần khiếu, nhưng người gầy khô, mặt xám xịt như cái xác khô.
Những người còn lại chỉ liếc Ngô Bình một cái rồi lại bận việc của mình.
Bùi Khánh nói: “Anh Vệ, đây là thần y Ngô rất giỏi y thuật. Cậu ấy đang chữa trị cho tôi, chúng ta là bạn vào sinh ra tử nên tôi đã nhờ cậu ấy đến khám cho anh”.
Bạn của Bùi Khánh vội nói: “Cảm ơn anh Vệ”, sau đó lại quay sang hành lễ với Ngô Bình.
“Tham kiến thần y Ngô”.
Ngô Bình gật đầu: “Không cần đa lễ, chúng ta ngồi xuống nói chuyện”.
Ba người ngôi vây quanh một chiếc bàn đá, ông Vệ nói: “Thần y Ngô, tôi tên là Vệ Vĩnh Xương”.