Chương 1350
“Ầm!”
Bị đòn nặng đánh trúng, Hạ Thông lùi lại mấy bước, hai cánh tay tê dại. Sau đó chiêu thứ năm lại đập mạnh xuống.
“Phịch!”
Sau hai cú đánh, xương cánh tay của Hạ Thông nứt ra, ông ta đau đớn rê.n rỉ, cánh tay gần như mất cảm giác. Bây giờ, ông ta không có cách nào đánh trả, chỉ có thể miễn cưỡng bày thế.
“Ầm!”
Chiêu thứ sáu rơi xuống, vị võ vương này liền bị đánh bay, thân thể đập mạnh vào bức tường phía sau.
Bức tường đá dày sụp đổ dưới tác động của ông ta. Trong khói bụi, Hạ Thông kêu lên vài tiếng đau đớn, sau đó ho dữ dội.
Chu Sĩ Đình ngơ ngác, Hạ Thông là võ vương, thế mà lại bị đánh bại như thế này sao?
Hạ Thông mất một lúc lâu mới gượng dậy được, dáng vẻ chật vật vô cùng. Xương cánh tay đều gãy, nội tạng cũng chấn thương, lúc này sắc mặt ông ta tái nhợt, mặt đầy bụi.
Ông ta ngạc nhiên nhìn Ngô Bình, hỏi: “Cậu dùng cướp pháp gì vậy?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Đá linh tinh thôi”.
Hạ Thông thở dài nói: “Tôi thua tâm phục khẩu phục!”
Ngừng một chút, ông ta nói với Chu Sĩ Đình, “Còn không mau đi mua rượu?”
Ông già này rất tự nhiên hào phóng, Ngô Bình cũng không có ác cảm với ông ta, anh nói: “Ông về dưỡng thương đi”.
Hạ Thông thờ ơ nói: “Chỉ là bị thương một chút, không chết được”.
Không lâu sau, Chu Sĩ Đình mang một thùng rượu tới. Rượu tất nhiên là rượu ngon, một chai trên thị trường có giá hàng chục nghìn tệ.
Có rượu và đồ ăn, Ngô Bắc không khách sáo, anh bắt đầu ăn thùng uống vại.
Hạ Thông chịu đựng cơn đau, ông ta ngồi xuống bàn, mở chai rượu, uống cạn từng ly một.
Ngô Bình ăn cũng no lưng lửng, anh đã ăn gần hết các món ăn trên bàn. Sau khi nấc một cái, anh liếc mắt nhìn Hạ Thông, nói: “Đường chủ Hạ, ông sẽ đến Tây Bắc cùng tôi sao?”
Hạ Thông: “Ban đầu lo lắng cậu trốn đi giữa đường nên để tôi đi theo. Bây giờ xem ra tôi có đi hay không cũng không có ý nghĩa gì”.
Ông ta hoàn toàn không đánh được Ngô Bình, chỉ cần đánh vài chiêu là ông ta đã bị thương. Nếu Ngô Bình muốn rời đi thì tất nhiên ông ta không thể ngăn cản.
Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Ngô Bình khịt mũi: “Trừ khi Lý Thiên Đồ đích thân tới, những người khác chẳng ăn thua”.
Hạ Thông đột nhiên nói với mọi người: “Các ngươi đều lui ra đi”.
Ông ta có địa vị cao nhất, ai cũng không dám trái lời, liền lần lượt rời khỏi sân. Trong sân rộng lớn chỉ còn lại Ngô Bình và Hạ Thông.
Hạ Thông nhìn Ngô Bình và nói: “Trước đây, tôi đã nghe nói về danh tiếng của cậu Ngô đây”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên vì Hạ Thông như biến thành một con người khác, đột nhiên rất cung kính với anh.
“Không dám”, anh nói, ánh mắt nhìn chằm chặp Hạ Thông.
Hạ Thông: “Vừa rồi tôi đã mạo phạm cậu, nhưng tôi buộc phải làm vậy. Dù gì tôi cũng là người của Thiên Hình”.
Ngô Bình nói: “Đường chủ Hạ, có điều gì muốn nói ông cứ nói thẳng ra, ông không cần phải vòng vo nữa”.