Chương 1340

Phía đối diện có năm người, ba nam hai nữ, có một người đứng ở giữa. Hắn khoảng 24, 25 tuổi, mặc một bộ âu phục màu trắng, không cao nhưng rất đẹp trai.

Người đàn ông cười nói: “Như Tuyết, anh còn sợ em không tới đấy”.

Đào Như Tuyết cười nói: “Sư huynh, bữa tiệc do anh tổ chức thì tất nhiên em phải tới chứ. Tiện thể em giới thiệu luôn, đây là bạn trai của em, Ngô Bình”.

Khi họ nghe thấy từ “bạn trai”, biểu cảm của cả năm người đều hơi kỳ quái. Người thanh niên sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười: “Hóa ra Như Tuyết đã có bạn trai rồi à”.

Ngô Bình gật đầu và nói: “Xin chào”.

Người đàn ông gật đầu: “Được rồi, chúng ta vào khách sạn nói chuyện đi”.

Họ đi vào khu nghỉ dưỡng, nơi đây có đầy những tòa nhà cổ kính và thiết kế kiểu vườn tược Giang Nam. Toàn bộ khách sạn được xây dựng trong một khu rừng trúc lớn màu tím.

Bây giờ đã là tháng Giêng, tiết trời chuyển lạnh, trong rừng trúc phủ một lớp lá rụng.

Khi đi qua khu rừng trúc, một trong những sư huynh của Đào Như Tuyết đi phía sau. Đột nhiên, anh ta đưa tay chỉ vào áo của Ngô Bình.

Điều này rất đột ngột, nhưng quyền ý của Ngô Bình đã đến đại thành, tâm ý như thần. Đối phương vừa mới có địch ý với anh là anh biết ngay. Anh không thèm quay đầu lại, vung tay tung ra một cú đấm.

“Ầm!”

Người đàn ông có tu vi luyện khí đại chu thiên, làm sao có thể chịu được cú đấm của Ngô Bình? Tay anh ta mới duỗi được một nửa đã bị Ngô Bình hất tung lên không trung.

May mắn cho anh ta là Ngô Bình nương tay, cú đấm này chỉ sử dụng một phần mười sức mạnh. Nhưng ngay cả như vậy, người đàn ông đã bị đánh đến mức nôn ra một đống máu, anh ta không thể đứng dậy sau khi tiếp đất.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, Đào Như Tuyết cũng nhìn về phía Ngô Bình.

Vẻ mặt Ngô Bình rất nghiêm trọng, anh nhìn chằm chằm người đàn ông trên mặt đất, hỏi: “Tại sao anh lại đánh lén tôi?”

Người đàn ông phun ra một ngụm máu, giận dữ nói: “Anh đang nói bậy! Tôi đánh lén anh khi nào vậy? Anh đột nhiên quay lại và đấm tôi! Như Tuyết, anh ta là cái quái gì vậy, sao anh ta dám đánh anh không lý do như thế?”

Ngô Bình không giải thích, chỉ cười lạnh.

Đào Như Tuyết lạnh nhạt nói: “Ngô Bình sẽ không nói dối tôi, sư huynh à, anh không nên đánh lén anh ấy. Anh ấy là một cao thủ võ học, anh chưa chết là may lắm rồi đấy”.

Người đàn ông không khỏi sợ hãi, hóa ra Ngô Bình là một cao thủ!

Ma Đô cau mày, nói: “Anh Ngô, tại sao anh lại làm tổn thương sư đệ của tôi?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, chính anh ta đã tấn công tôi trước. Tôi không giết anh ta là nể mặt anh rồi đấy. Còn nói nữa thì tôi đánh cả anh luôn!”

Đây là sự kiêu ngạo của nhân tiên, nếu anh lý luận với tôi, tôi sẽ lý luận với anh. Nếu anh không lý luận với tôi, tôi sẽ đánh nhau với anh.

Sắc mặt Ma Đô rất tệ, hắn lờ mờ cảm thấy người đàn ông xuất hiện đột ngột này không dễ chọc vào! Nhưng ngay sau đó hắn kiềm chế cơn tức giận, lạnh nhạt nói: “Hẳn là hiểu lầm, mọi người đừng nóng giận”.

Họ tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua rừng trúc rồi đến một sân rộng. Họ vào trong phòng khách ngồi xuống, người phục vụ bưng trà và hoa quả đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play