Chương 1333
Huy Long Tranh: “Đúng, nhưng tôi không muốn làm vậy, mà muốn trao đổi với cậu”.
Ngô Bình trầm mặc rồi nói: “Được, tôi đồng ý”.
Huy Long Tranh gật đầu: “Cậu phải thề độc trước đã thì tôi mới tin được”.
Thề độc tương tự như niệm bùa chú, một khi đã nói ra thì phải thực hiện, không thì sẽ bị tẩu hoả nhập ma khi tu luyện, nhẹ thì cũng mất tu vi và giảm tuổi thọ.
Ngô Bình thật lòng không muốn giao dịch, nhưng quỷ tướng đầu bò thật sự rất khủng khiếp, anh lo mình không đánh lại được, vì thế đành thở dài nói: “Được, tôi thề”.
Huy Long Tranh mỉm cười nói: “Tốt, giờ tôi sẽ dạy cậu lập lời thề”.
Sau đó, ông ta hướng dẫn Ngô Bình một cách kỹ càng, chờ anh học được rồi thì phải thề trước mặt ông ta.
Trong lúc lập lời thề, Ngô Bình cảm thấy có một luồng sức mạnh kỳ lạ dội vào trong thần hồn của mình.
Nội dung của lời thề rất đơn giản, anh chỉ cần hứa sẽ chăm sóc và lo cho con gái Huy Long Tranh có một cuộc sống đủ đầy và bình an. Nếu không làm được thì nguyên thần sẽ tổn thương và không bao giờ đột phá được nữa.
Thề xong, Ngô Bình hỏi: “Giờ ông tin tôi chưa?”
Huy Long Tranh chợt cười lớn rồi nói: “Ngu xuẩn! Cậu tưởng mình vừa lập lời thề thật ư?”
Ngô Bình biến sắc mặt rồi có một dự cảm bất ổn.
Không phải chú thệ thì là cái gì?
Huy Long Tranh bật cười nham hiểm: “Thứ tôi dạy cậu là chú hiến thân!”
Sắc mặt Ngô Bình rất khó coi: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”
Huy Long Tranh cười lớn, nói: “Cậu nhóc, thể chất của cậu quá tốt, nếu tôi có được cơ thể của cậu, không chừng tôi sẽ trường sinh bất lão!”
Ngô Bình sửng sốt: “Ông muốn đoạt xá sao?”
Huy Long Tranh khịt mũi: “Đoạt xá chỉ là trò cấp thấp! Những gì tôi sắp thực hiện được gọi là ‘Chủng thần đại pháp’, tôi sẽ gieo trồng nguyên thần của tôi vào thần hồn của cậu. Bằng cách này, tôi sẽ không chỉ có được cơ thể của cậu mà còn có được thần hồn của cậu!”
Ngô Bình tức giận nói: “Tên già kia, ông đúng là quá vô liêm sỉ!”
Huy Long Tranh đắc ý nói: “Cậu nhóc, cậu cứ mắng đi, bởi vì chẳng bao lâu sau cậu sẽ là một phần của tôi!”
Ngô Bình hừ lạnh: “Cho dù có chết, tôi cũng không để ông được lợi đâu!”, nói xong, anh giơ kiếm Hắc Long lên.
Huy Long Tranh lạnh nhạt nói: “Vô ích thôi. Cậu đã niệm chú hiến thân thì cơ thể cậu không còn thuộc về chính cậu nữa rồi”.
Ông ta nói xong, đôi mắt liền tỏa ra thần quang, quát: “Quỳ xuống!”
Cơ thể Ngô Bình đột nhiên không tự chủ được, quỳ rạp trên mặt đất.
Huy Long Tranh cười lớn đi đến cạnh anh, duỗi lòng bàn tay ra đè trên đỉnh đầu anh.
“Cậu nhóc, vào lúc này, cậu nên cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Đừng lo lắng, sau khi tôi có được thân thể của cậu, tôi sẽ đối xử tử tế với gia đình cậu và người phụ nữ của cậu, ha ha ha…”